Bạch Tử Tái Sinh - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-02-26 08:15:32
Lượt xem: 299
Chu Hòe khẽ ngừng lại, mi mắt khẽ dừng lại một chút, ánh mắt đen nhánh bị hàng mi dài che khuất một phần, anh dừng bước, trong đầu dần dần hình thành một bóng dáng mơ hồ.
Nhưng chỉ trong giây lát, bóng dáng ấy đã tan biến.
Quý Noãn Thu luôn nhìn chằm chằm vào Chu Hòe , anh từng có rất nhiều bạn gái, trong thời gian yêu nhau, anh đối với mỗi người đều rất tốt, nhưng sau khi chia tay, lại lạnh nhạt như thể chưa từng quen biết.
Ngày họ còn yêu nhau, Quý Noãn Thu cảm nhận được sự ấm áp từ Chu Hòe , cô cảm thấy mình được yêu thương.
Nhưng sau khi chia tay, cô mới nhận ra một người lại có thể tàn nhẫn đến mức này, đến mức cô cũng không biết vì sao mình bị chia tay.
Cô không thể hiểu, đã nghĩ suốt một năm mà vẫn không thông.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu ra được.
Quý Noãn Thu tự cho rằng mình có đủ điều kiện, và có rất nhiều người theo đuổi cô.
Nếu ngay cả cô mà còn không được, thì rốt cuộc người như thế nào mới xứng đáng với anh?
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chu Hòe quay người lại, nhếch môi nói: “Không có đáp án hoàn hảo, em rất tốt, chỉ là chúng ta không hợp.”
“Vậy thế nào mới hợp?”
Quý Noãn Thu có chút kích động.
Chu Hòe nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nói: “ Tôi cũng không biết, vì thế tôi mới đang tìm, cũng có thể không tìm được.”
Quý Noãn Thu không hiểu ý của Chu Hòe .
“Vậy tại sao lúc trước anh lại yêu em?”
“Bởi vì chỉ có thử mới biết có hợp hay không, rất tiếc, người đó không phải là em.”
Chu Hòe dừng một chút rồi tiếp tục nói: “ Tôi không nghĩ sẽ làm tổn thương em, còn nhớ khi chúng ta chia tay không? Không phải chúng ta đã nói là chia tay hòa bình sao?”
Chia tay hòa bình.
Hừ.
Mỗi lần chia tay với người yêu, Chu Hòe đều cho rằng mình đã chia tay hòa bình.
Nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ đến cảm giác của đối phương.
Quý Noãn Thu cúi đầu, nắm chặt tay, hỏi: “Vậy tại sao lúc đó lại chia tay em? Là em làm sai điều gì sao?”
“Không, em rất tốt, tôi cũng rất thích em.”
“Vậy thì…”
“Chỉ là tôi không thể yêu em.”
“…”
“Anh thích em nhưng không yêu em.”
Câu này thật sự quá đau lòng, Quý Noãn Thu cảm thấy như rơi vào một cái hố băng.
Chu Hòe nói: “Nếu đã không thể yêu em, thì không phải là đang lãng phí thời gian của cả hai sao? Chia tay sớm sẽ tốt cho cả em và tôi.”
Đây là lý do Chu Hòe chia tay.
Anh chọn bạn gái luôn rất kỹ lưỡng, không có cô gái nào không vừa xinh đẹp vừa có thân hình hoàn hảo cả.
Ai mà không thích kiểu con gái như thế, chỉ là thích không có ích gì, anh không thể yêu họ.
Vấn đề mà Quý Noãn Thu đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng hôm nay cũng được giải đáp, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì, thậm chí đã tự kiểm điểm, nhưng không ngờ câu trả lời của Chu Hòe lại chỉ là anh không thể yêu cô.
Câu trả lời này thậm chí còn tàn nhẫn hơn những gì Quý Noãn Thu đã từng tưởng tượng.
Có lẽ, cô nên buông tay rồi.
…
Chu Hòe quay lại tiếp tục chơi mạt chược, Quý Noãn Thu thì im lặng rời đi.
Nhưng mà chơi mạt chược suốt cũng chẳng thú vị gì, đến ba giờ chiều, họ quyết định ra ngoài trượt tuyết.
Trước đây Bạch Xuyên Hùng và Giang Quỳnh Chi đã tặng Bạch Tử một khu trượt tuyết.
Bạch Tử chưa bao giờ đến đó, vì vậy lần này cô quyết định đưa họ cùng đến khu trượt tuyết đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-220.html.]
Hiện giờ đang là mùa đông, khu trượt tuyết khá đông khách.
Khu trượt tuyết mà Bạch Xuyên Hùng tặng cho Bạch Tử có tên là Khu trượt tuyết Beili , là một khu trượt tuyết nổi tiếng ở thành phố Q, thuộc loại trung cao cấp, thậm chí có tiếng tăm cả trong nước, đã từng tổ chức nhiều cuộc thi trượt tuyết.
Nhóm người đến khu trượt tuyết, bên ngoài có khá nhiều người đang xếp hàng mua vé vào.
Quản lý khu trượt tuyết đã được thông báo trước rằng họ sẽ đến, nên đã sớm chuẩn bị chờ sẵn bên trong.
Họ thay đồ trượt tuyết, đội mũ bảo hiểm và kính bảo vệ mắt, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rồi bước vào khu vực trượt tuyết.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, lúc này đang là mùa trượt tuyết cao điểm, khu vực này cần phải thông báo trước khi dọn dẹp, vì hôm nay họ đến đây là đột xuất, nên trong khu trượt tuyết vẫn còn nhiều người đang chơi.
Nhiều người cũng tốt, đông vui mà.
Bạch Vân Thâm hỏi: “Bạch Tử , em biết trượt tuyết không?”
“ Em ấy biết mà!”
Bạch Chú trêu đùa: “Còn gì em ấy không biết cơ chứ? Hôm nay, em ấy thắng nhiều nhất trong trò mạt chược, sau khi trượt tuyết xong lại còn mời mọi người ăn cơm nữa.”
Bạch Tử đá tuyết dưới chân, rồi ném về phía Bạch Chú.
“Không thiếu phần ăn của anh đâu.”
Bạch Chú khịt mũi hai cái, chỉ về phía một cái cây ở xa, “Kia là điểm đến, ai đến đó trước, tối nay ăn gì sẽ do người đó quyết định.”
“Được, em không có ý kiến.”
“Vậy thì bắt đầu đi!”
Bạch Vân Thâm nhìn thấy mọi người tràn đầy đầy nhiệt huyết, “Ôi, trẻ tuổi thật tốt!”
Trình Thập Kiều đang chỉnh lại đồ bảo vệ, nghe thấy câu này của Bạch Vân Thâm liền nói: “Đúng vậy, ở đây đều là người trẻ tuổi, chỉ có mỗi cậu là người già thôi!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Mọi người xung quanh nghe xong đều bật cười.
Rồi họ bắt đầu chuẩn bị trượt tuyết.
Một nhân viên tới bên cạnh làm trọng tài, ra hiệu một tiếng, tất cả mọi người liền lao vút đi.
Trong ký ức, lần trượt tuyết trước đã là chuyện rất lâu rồi.
Khi còn là tiểu thư của Trầm gia , mỗi mùa đông, Ba Trầm và Mẹ Trầm sẽ dẫn Bạch Tử đến sân trượt tuyết, vì vậy kỹ năng trượt tuyết của Bạch Tử cũng là học được khi còn ở Trầm gia .
Sau này, khi làm thế thân, diễn viên đặc kỹ, cô cũng từng thực hiện một số pha hành động mô phỏng lở tuyết trên núi tuyết trước màn xanh.
Vì vậy, động tác trượt tuyết của Bạch Tử rất chuyên nghiệp, kỹ thuật đẹp mắt hơn nữa cũng rất thành thạo.
Giống như một vận động viên trượt tuyết thực thụ vậy.
Bạch Tử nhanh chóng trượt lên phía trước, nhưng trước mặt có khá nhiều người, cô không thể thoải mái tăng tốc, phải chú ý để không va phải người khác.
Và quả thật, những gì lo sợ thì lại xảy ra.
Càng lo không va phải người, lại càng có người không nhìn thấy đường đứng chắn trước mặt cô.
Ngay khi Bạch Tử sắp đến đích, bỗng nhiên có một cậu bé mặc đồ bảo vệ màu xám lao ra từ phía trước chắn đường.
Bạch Tử ánh mắt chợt lạnh, khi cả hai gần như va vào nhau, cô vội thay đổi hướng trượt sang một bên.
Có một gốc cây ở bên cạnh, Bạch Tử suýt nữa đ.â.m vào cây, may mắn là có ván trượt đỡ được cú va chạm.
Tuyết trên cây rơi xuống người Bạch Tử, cô ngồi xuống một cách chóng mặt, hoa mắt, mắt cá chân hơi bị trẹo.
Chuyện nhỏ này khiến cho những người phía sau, Tề Hàn và Lương Trạch Tích nhanh chóng vượt qua cô, là người đầu tiên đến đích.
Nhưng khi thấy Bạch Tử đ.â.m vào cây, cả hai lập tức từ đích quay lại.
“Bạch Tử , em không sao chứ!”
Tạ Bắc Mạc và những người khác cũng bám theo sau, không đi đến đích mà vội vã chạy đến xem Bạch Tử có bị thương không.
Bạch Tử nghỉ ngơi một chút, nghe thấy tiếng của họ, cô đưa tay tháo kính bảo vệ trên mặt.
“ Em không sao! Ván trượt, giúp em đỡ một phần, em chỉ bị tuyết rơi trúng thôi.”
Trình Thập Kiều tiến lên đỡ Bạch Tử dậy, “Không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”
“Không sao đâu, lúc nãy có một đứa bé trước mặt, em sợ va vào nó nên né một chút, không ngờ lại có gốc cây ở đây, đúng lúc đ.â.m vào cây.”