Bạch Tử Tái Sinh - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-02-26 08:10:45
Lượt xem: 249
Khi lướt qua cuốn nhạc, những ký ức luyện đàn của Bạch Tử bỗng ùa về trong tâm trí cô.
Những bản nhạc mà cô gần như đã quên, giờ phút này hoàn toàn được thức tỉnh.
Bạch Tử tưởng rằng mình đã quên, nhưng những điều này đã khắc sâu vào trái tim cô, làm sao có thể quên được?
Thời gian Bạch Tử xem cuốn nhạc dài hơn Lương Văn Thư một chút.
Lương Văn Thư ở bên cạnh, khinh miệt và chế giễu:
“Bạch Tử, cậu không phải định ôn lại bài trong lúc này đấy chứ? Ha ha, không biết đàn thì đừng cố gắng làm bộ, xem lâu như vậy cũng chẳng biết đàn đâu.”
Trước đó, khi giải đố câu đố, Lương Văn Thư không bằng Bạch Tử, cô ta đã chấp nhận điều đó.
Nhưng chơi đàn thì khác, Lương Văn Thư đã học đàn nhiều năm rồi!
Cô ta chắc chắn bản thân sẽ không thua Bạch Tử.
Bạch Tử khẽ đóng cuốn nhạc lại và đưa cho ông chủ tiệm.
“Tôi đã sẵn sàng.”
“Được rồi.”
Bên cạnh, Trầm Thanh Thanh nhìn chiếc hán phục mà Bạch Tử đang mặc.
Có lẽ do ánh sáng mặt trời quá chói chang, mà trong giây phút ấy, cô ta bỗng thấy hình bóng của Bạch Tử từ kiếp trước hiện lên.
Trầm Thanh Thanh cảm thấy ghen tị, liền nói với giọng châm chọc:
“Chúng ta ai cũng mặc thường phục, duy chỉ có bọn họ là khác biệt, thật là đặc biệt nhỉ.”
Chúc Tiểu Xuân: “Đúng vậy, quá nổi bật rồi, hẳn là cố tình ấy mà.”
Hoàng Thái Liên: “Đừng nghĩ rằng mặc đồ cổ trang là có thể đạt điểm cao, cái chậu mạ vàng thì vẫn chỉ là cái chậu mà thôi.”
Từ Hiểu Đồng nghe thấy những lời này, liền lắc mắt, nói: “Aiza, có một số người giống như loại dưa muối đã lâu, mùi chua tỏa khắp nơi.”
Ông chủ tiệm lên tiếng: “Chúng ta bắt đầu thử thách nhé, trước đó, Lương đã tích được 8 điểm rồi, Bạch Tử, cô phải cố gắng đấy.”
Ông chủ nhìn qua cuốn nhạc và mở một trang.
“Minh Sơn.”
“ Hai người bắt đầu trước?”
Có lẽ là do đã nghe Bạch Tử đàn Thập Diện Mai Phục trước đó, ông chủ càng thêm kỳ vọng vào cô.
Minh Sơn là một trong những bài khó nhất trong cấp 10 của đàn tranh , nó yêu cầu người chơi phải có kỹ thuật toàn diện và nhuần nhuyễn.
Cùng với đó, người chơi cũng phải có một nền tảng văn hóa sâu sắc và một lòng tôn kính thiên nhiên. Ông chủ rất nghi ngờ liệu hai cô gái trẻ trông chỉ khoảng đôi mươi này có thể làm được hay không.
Bạch Tử không lên tiếng.
Lương Văn Thư nhanh chóng mở lời: “Tôi sẽ bắt đầu trước.”
Ông chủ tiệm gật đầu: “Được, xin mời.”
Bạch Tử cũng rất tò mò không biết trình độ đàn tranh của Lương Văn Thư thế nào.
Tạ Bắc Mạc và nhóm của anh vừa đến, đúng lúc họ nghe thấy Lương Văn Thư đang chuẩn bị đàn.
Lương Văn Thư rất thích cảm giác được mọi người chú ý, cô ta cho rằng mình sinh ra là để tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu.
Cô ta cúi đầu nhìn dây đàn, đôi tay điêu luyện lướt trên những sợi dây, những âm thanh du dương bắt đầu phát ra.
Lương Văn Thư cũng biết Bạch Tử đang nhìn mình, vì thế càng muốn thể hiện cho Bạch Tử thấy sự vượt trội của mình, không nể nang gì mà phô diễn kỹ thuật.
Không thể phủ nhận, Lương Văn Thư đàn rất hay.
Nhưng, vẫn giống như ông chủ đã nói trước đó, cô ta chỉ đang đàn mà không thể mang lại cảm giác hòa hợp giữa người và nhạc. Cô ta quá chú trọng vào kỹ thuật, không có cảm xúc trong từng nốt nhạc, do vậy âm thanh đàn cũng trở nên khô khan.
Kỹ thuật rất quan trọng, nhưng âm nhạc tuyệt vời còn cần thời gian chín muồi và kinh nghiệm. Nhiều điều mà người nghe sẽ cảm nhận được qua âm thanh.
Bản nhạc kết thúc.
Ông chủ tiệm vỗ tay, “Không tồi, cô gái, tôi có thể nghe ra là cô đã luyện đàn rất lâu rồi, nhưng rất tiếc, tôi vẫn chỉ có thể cho bạn 8 điểm.”
Lương Văn Thư nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
“Vì sao vậy?”
Ông chủ đáp: “Lý do tôi đã nói với cô trước đó rồi, tôi không muốn lặp lại nữa.”
“Bạch Tử, mời cô.”
Khi Lương Văn Thư đang đàn, Bạch Tử đã đeo xong tay nắm.
Cô mỉm cười nhẹ với ông chủ, “Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-211.html.]
Sau đó, cô cúi đầu nhìn vào dây đàn, theo nhịp điệu trong đầu, khởi đầu của cô hoàn toàn giống với phần đầu mà Lương Văn Thư đã chơi trước đó.
Tuy nhiên, khi âm nhạc tiến vào giữa bài, sự khác biệt giữa hai người bắt đầu rõ rệt.
Trong phần đàn của Lương Văn Thư , cảm xúc của Minh Sơn dường như rất mỏng manh.
Nhưng trong phần đàn của Bạch Tử, cô đã làm nổi bật sự thay đổi cảm xúc trong bài nhạc, cũng như sự đối lập rõ ràng giữa các mức độ mạnh yếu khi gảy dây đàn.
Ông chủ càng nghe càng cảm thấy hài lòng hơn.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Bạch Tử và Lương Văn Thư chính là ở đây.
Thực ra cả hai đều có kỹ thuật hoàn hảo, nhưng sự khác biệt nằm lại nằm ở đây.
Ánh mắt của ông chủ dành cho Bạch Tử càng thêm vui vẻ, trong khi Lương Văn Thư hoàn toàn không cảm nhận được điều gì đặc biệt trong phần đàn của Bạch Tử.
Cô ta chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy Bạch Tử biết chơi đàn tranh , nhưng ngoài điều đó, cô ta không nghĩ Bạch Tử đàn có gì quá đặc biệt.
Một bài nhạc kết thúc.
Từ Hiểu Đồng ở bên cạnh vỗ tay liên tục “ hoan hô , hoan hô...”
“Bạch Tử , cậu đàn hay quá!”
Ông chủ cũng khen ngợi, “Không tồi, rất tốt, Bạch Tử, sự hiểu biết của cô về bài nhạc này rất tốt, thật khó mà tưởng tượng được, cô là học sinh duy nhất mà tôi đã gặp, trẻ như vậy mà có thể chơi được bản nhạc hiệu quả như vậy.”
“Tôi cho cô mười điểm!”
“????”
Lương Văn Thư bỗng đứng phắt dậy khỏi ghế, nói: “Tại sao? Tôi và Bạch Tử đều hoàn thành bài này, sao tôi lại không thể có điểm cao hơn cậu ấy?”
Ông chủ thở dài nói hai chữ: “Cảm xúc.”
“Khi Bạch Tử chơi đàn, sự thay đổi cảm xúc trong bài nhạc cùng với sự đối lập mạnh yếu khi gảy dây đàn rất rõ ràng, học sinh Lương, sự khác biệt của hai người chính là ở đây.”
Lương Văn Thư hoàn toàn không thể hiểu được!
Cô ta đương nhiên không thể hiểu được rồi.
Bởi vì, sự khác biệt giữa cô ta và Bạch Tử chính là một "cái lõi" đã được tôi luyện hàng chục năm.
Lương Văn Thư học đàn rất nhiều năm, nhưng Bạch Tử chẳng phải cũng vậy sao? Cô học đàn còn lâu hơn Lương Văn Thư , thời gian chắc chắn không ít hơn cô ta. Âm nhạc cần sự lắng đọng, con người cũng vậy.
Lương Văn Thư cảm thấy rất không phục.
Tuy nhiên, ông chủ tiệm vẫn kiên quyết cho Bạch Tử 10 điểm, cô ta chẳng thể làm gì được.
Lương Văn Thư tích lũy được 15 điểm, Bạch Tử có 10 điểm.
Dù vậy, vì điểm của mình vẫn cao hơn Bạch Tử, Lương Văn Thư quyết định không tranh cãi nữa.
“Tiếp tục thôi! Bài tiếp theo.”
Cô ta vẫn không tin được, Bạch Tử có thể chơi đàn giỏi hơn mình?
Ông chủ tiếp tục lật qua các bài nhạc khác.
“Bài tiếp theo, Liên Hoa Dao.”
Lương Văn Thư : “Vẫn là tôi chơi trước!”
“Xin mời.”
Lương Văn Thư bắt đầu chơi đàn.
Liên Hoa Dao là một bài nhạc vẽ nên bức tranh hoa sen nở rộ trong gió, đẹp đẽ và uyển chuyển.
Lương Văn Thư vẫn giữ được kỹ thuật hoàn hảo.
Một bản nhạc kết thúc, những người đứng xung quanh cũng bắt đầu vỗ tay khen ngợi.
“Đàn hay quá!”
“Đúng vậy, nghe thật tuyệt, người biết chơi đàn tranh chuyên nghiệp quả là khác biệt.”
Lương Văn Thư nghe thấy những lời khen ngợi từ xung quanh, lòng đầy tự hào.
Cô liếc mắt nhìn Bạch Tử.
Bạch Tử không để ý đến Lương Văn Thư , mà bắt đầu chơi đàn.
Ông chủ tiệm đàn tranh rất biết cách chọn bài. Bài nhạc ông chọn lần này là một tác phẩm kết hợp những yếu tố đặc sắc của âm nhạc kịch nghệ vùng Giang Nam, với sự pha trộn giữa các đoạn nhạc nhanh và chậm, khiến người nghe tưởng như có thể hình dung ra một cảnh sắc mưa phùn Giang Nam đẹp như tranh.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ông chủ ngồi lại trên ghế, thỉnh thoảng gật gù hài lòng.
Tuyệt vời.
Quả thực quá tuyệt vời!