Bạch Tử Tái Sinh - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-02-25 07:38:15
Lượt xem: 212
Những âm thanh đó gợi lại những ký ức sâu thẳm trong tâm trí Bạch Tử.
Ánh mắt cô trở nên đượm buồn hơn.
Nhiếp ảnh gia không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, liên tục bấm máy chụp ảnh.
Từ Hiểu Đồng nhìn động tác của Bạch Tử khi gảy dây đàn, cảm thấy không giống người không biết chơi, liền hỏi:
"Bạch Tử , cậu biết chơi cổ cầm à?"
Bạch Tử mỉm cười:
"Học qua cơ bản thôi."
Không chỉ cổ cầm, tất cả những thứ mà cô từng học đều là cách cô tự thúc ép bản thân.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Kiếp trước, trong một lần ở phim trường, Bạch Tử nghe một nhân viên trường quay nói rằng có một vai diễn rất phù hợp với cô, khuyên cô đi thử vai.
Cô chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng khi đến trường quay lại bị thông báo rằng, vai diễn yêu cầu phải biết chơi cổ cầm.
Trong ngành điện ảnh, phần lớn các bộ phim không thu âm trực tiếp.
Nhiều đạo diễn chỉ quan tâm đến ngoại hình của diễn viên, những yêu cầu như chơi nhạc cụ thường có thể chỉnh sửa trong hậu kỳ, trừ các yêu cầu bắt buộc như kỹ năng múa.
Vậy nên, Bạch Tử hoàn toàn không ngờ mình bị từ chối.
Cô bị châm chọc, chế giễu:
"Không biết chơi cổ cầm mà cũng dám đến thử vai? Về đi, nữ phụ hai không tới lượt cô đâu, nữ phụ tám cũng không!"
"Ha ha, ngoan ngoãn đi làm diễn viên quần chúng không tốt hơn sao?"
Bạch Tử rời đi trong tiếc nuối. Ban đầu, cô nghĩ rằng mình không đạt được vai diễn là vì đạo diễn yêu cầu quá cao.
Nhưng không ngờ, sau đó cô phát hiện ra bộ phim này do tập đoàn Trầm Thị đầu tư, phối hợp với một công ty giải trí khác để lăng xê người mới.
Thế là đã rõ, phía sau chắc chắn lại có người cố ý làm khó cô.
Sau sự việc đó, Bạch Tử tự ép mình trở thành một "chiến binh hình lục giác." Cô không nhất thiết phải tinh thông mọi thứ, nhưng nhất định phải biết cơ bản.
Thời gian đối với cô không thiếu, vậy nên cô không ngần ngại học hỏi mọi thứ mình chưa biết, thử sức và chấp nhận thất bại.
Điều đáng mừng là trên con đường này, cô đã gặp được không ít người tốt.
Từ Hiểu Đồng thì không tin lời "học qua cơ bản" của Bạch Tử.
Cô biết Bạch Tử luôn thể hiện vẻ nhẹ nhàng trước mặt người khác, nhưng lại âm thầm dành rất nhiều thời gian để luyện tập.
Giống như việc chơi tennis của cô, ban đầu Từ Hiểu Đồng nghĩ rằng Bạch Tử có thiên phú đặc biệt.
Nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, cô mới nhận ra rằng Bạch Tử chưa từng bỏ qua bất kỳ buổi huấn luyện nào, mỗi lần luyện tập đều kéo dài rất lâu.
Cô luôn kỉ luật bản thân một cách nghiêm khắc.
Từ Hiểu Đồng khẳng định:
"Cậu nói vậy thôi, chứ chắc chắn là rất giỏi!"
Bạch Tử chỉ mỉm cười nhẹ:
" Mình quên nhiều bản nhạc rồi, giờ nếu chơi cũng chỉ dựa vào trí nhớ để tái hiện lại thôi. Đúng là chỉ học qua cơ bản."
Nhiếp ảnh gia kiểm tra những bức ảnh vừa chụp, cảm thấy rất hài lòng.
"Các cô không ngại để tôi quay một đoạn video đăng lên mạng chứ? Phong cảnh ở đây đẹp quá, chỉ chụp ảnh thôi thì thật lãng phí."
Bạch Tử gật đầu:
"Không thương mại hóa thì được."
Từ Hiểu Đồng cũng nói:
"Đúng rồi, cứ quay đi! Quay xong gửi tôi nữa, hiếm khi được trải nghiệm như này."
Nhiếp ảnh gia thấy họ đồng ý, liền phấn khích:
"Nếu cô biết chơi đàn, có thể biểu diễn một chút không? Tôi sẽ dựng máy quay ở đây để ghi hình…"
Bạch Tử suy nghĩ một lát, rồi quyết định:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-209.html.]
"Được thôi."
Cô chọn bản Thập Diện Mai Phục để không lãng phí cây đàn tốt này.
Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, dù không có móng gảy đàn, nhưng với kỹ thuật của cô, điều này không ảnh hưởng nhiều.
"OK! Bắt đầu!"
Khi máy quay khởi động, Bạch Tử cũng bắt đầu dựa vào trí nhớ tái hiện bản nhạc trong đầu mình, từng ngón tay lướt trên dây đàn, âm thanh vang vọng khắp không gian.
Âm thanh của đàn tranh nhẹ nhàng và trầm lắng từ từ bay theo gió, rồi bắt đầu dần dần trở nên hùng tráng, khí thế mạnh mẽ, giống như một cảnh tượng hoành tráng trên chiến trường với hàng vạn quân lính đang giao chiến.
…
Một bên khác
Trước cửa tiệm đàn tranh .
Số người đến nhận quà lưu niệm ngày càng nhiều!
Ông chủ ban đầu rất vui vẻ muốn nghe họ đàn, nhưng theo thời gian trôi qua, những học sinh đến chơi đàn thực sự chỉ muốn "trải nghiệm" đàn tranh , âm thanh họ đàn ra chẳng khác gì tra tấn tai!
Khuôn mặt ông chủ chuyển từ vui vẻ sang khó chịu.
Tính tình ông cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.
“Được rồi, được rồi, đừng đàn nữa, Tiểu Trương, đưa chìa khóa cho cậu ấy, nhanh lên, đi đi.”
“Ôi trời, người khác đàn cần phải trả tiền, còn cậu đàn cứ như là lấy mạng của người ta vậy! Mau đi mau đi!”
“Trời ơi, đừng kéo dây đàn mạnh như vậy! Tôi vừa thay dây đàn mới, cậu suốt ngày dùng sức mạnh không hết!”
“Đặt xuống, trời ơi, cây đàn này không phải để các cậu tùy tiện đàn đâu!”
“Tiểu Trương, cậu mau đi xem còn bao nhiêu người phía sau, đuổi họ đi đi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, mỗi ngày đều như thế này!”
“Bây giờ mấy học sinh sao lại tệ như vậy!”
“Chụp xong thì cất đồ đúng chỗ đi!”
“Ôi, tôi thật sự không chịu nổi...”
Ông chủ ngồi một bên với vẻ mặt lạnh lùng, rất không hài lòng nhưng lại không muốn rời đi, sợ rằng nếu ông rời đi, đàn của mình sẽ bị hư hỏng.
Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh cùng những người khác đang đứng xếp hàng dài.
Quy tắc lấy điểm từ việc chơi đàn tranh lần này rất đơn giản, đó là ông chủ sẽ lật bài nhạc, ai chơi được thì chơi, ai chơi tốt sẽ được điểm cao, chơi không tốt thì không được điểm.
Nhưng thông thường, ông chủ cũng sẽ linh động cho điểm một chút.
Người có điểm cao nhất sẽ được báo lên trường để cộng điểm.
Lương Văn Thư rất tự tin: “Mình học nhạc từ hồi nhỏ, đàn tranh đã thi chứng chỉ cấp 10 rồi, chắc chắn mình sẽ là người điểm cao nhất!”
Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên đều rất mong chờ Lương Văn Thư sẽ chơi đàn và cảm thấy rất bất ngờ.
“ Văn Thư , trước đây chưa nghe cậu nói, không ngờ cậu lại biết chơi đàn tranh , thật là tài giỏi.”
“Đúng vậy, vậy chắc cậu đã học nhiều năm rồi nhỉ.”
Lương Văn Thư : “Đúng rồi, hồi nhỏ mẹ mình bắt mình học, mình còn không muốn học nữa, giờ mới hiểu bà ấy thật sự có tâm.”
Ngay từ khi họ còn nhỏ, Tống Hàn Yên đã lường trước mọi chuyện trong tương lai và đã chuẩn bị từ sớm.
Chỉ để chờ đến khi họ trưởng thành, Lương Văn Thư và Lương Thế Bách sẽ quay lại tranh giành gia sản.
Họ xếp hàng và cuối cùng cũng đến lượt.
Ông chủ nghĩ rằng Lương Văn Thư chỉ đến để "trải nghiệm" đàn tranh , liền nói: “Chỉ được đàn một phút, đừng dùng sức quá mạnh.”
Lương Văn Thư cảm thấy hơi khinh bỉ, nghĩ rằng thái độ nói chuyện của ông chủ không được tốt lắm, liền đáp: “Ông chủ, tôi đến để thử thách bản nhạc.”
Ông chủ vô cùng ngạc nhiên, nhưng đồng thời lại rất vui.
“ Cô đến thử thách bản nhạc à? Tuyệt vời, đây, cho cô.”
Ông chủ cầm một cuốn nhạc bên cạnh đưa cho Lương Văn Thư , để cô xem trước.
Lương Văn Thư nhìn qua cuốn nhạc, thấy nó dày ít nhất có hơn trăm bản nhạc.
Ông chủ nói: “Tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một bản nhạc trong này để cô đàn, nếu cô biết thì đàn, tôi sẽ chấm điểm theo bản nhạc cô chơi, nếu không biết thì sẽ bị loại, bản nhạc cũng tính điểm, càng cao càng tốt.”