Bạch Tử Tái Sinh - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-02-25 07:37:33
Lượt xem: 212

Rời khỏi khu giải đố...

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng tham quan tại một thị trấn cổ, họ phát hiện một cửa hàng cho thuê hán phục để thử và có thể chụp ảnh miễn phí để làm kỷ niệm.

Sau khi trả tiền, cả hai chọn vài bộ trang phục mình thích rồi bắt đầu thử và chụp hình.

Một bên khác,

Lương Văn Thư rời khỏi đình, mặt tối sầm đi tìm Trầm Thanh Thanh và những người khác.

Cô ta vừa đến nơi đã đá mạnh vào một chiếc ghế bên cạnh, sắc mặt xanh mét vì tức giận.

Trầm Thanh Thanh : " Văn Thư , sao thế?"

Lương Văn Thư gỡ tai nghe ra, tiện tay ném xuống hồ nhỏ bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bị phát hiện rồi."

Trầm Thanh Thanh  hơi bất ngờ, trong lòng cảm thấy chuyện này cũng nằm trong dự đoán.

Chúc Tiểu Xuân trợn tròn mắt: "Không ngờ trước đó chúng ta nhận tín hiệu khá tốt, sao đột nhiên bị gián đoạn vậy? Là ông chủ phát hiện à?"

Lương Văn Thư : "Không phải bị ông chủ phát hiện, là Từ Hiểu Đồng cái đồ khốn đó phát hiện ra!"

Cô ta kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra trong đình.

Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân đều mắng to:

" Con khốn Từ Hiểu Đồng , thật sự là không biết trời cao đất rộng, cậu ta tưởng mình là Bạch Tử à, dám đối đầu với chúng ta!"

"Đúng vậy, mình thấy cậu ta thật không biết mình là ai!"

Lương Văn Thư siết chặt nắm tay : "Phá hoại kế hoạch của mình, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho  cậu ta, đi thôi, đến gian hàng tiếp theo."

Trầm Thanh Thanh  nhẹ nhàng nói: "Cái đồ Từ Hiểu Đồng này dám táo bạo như vậy, không phải vì có Bạch Tử bảo vệ cậu ta sao. Nếu không, vụ đánh cắp tiền lớp lần trước cậu ta phải bị xử lý rồi!"

Vụ đánh cắp tiền lớp.

Họ đang nhằm vào Từ Hiểu Đồng .

Bạch Tử trong lớp chỉ có Từ Hiểu Đồng là bạn thân duy nhất, nếu họ tẩy chay được Từ Hiểu Đồng , thì Bạch Tử sẽ trở thành kẻ cô đơn trong lớp, dễ bị xử lý hơn.

Nhưng thật tiếc...

Kế hoạch này đã thất bại, Bạch Tử đã giúp Từ Hiểu Đồng xóa bỏ mọi nghi ngờ.

Nếu không có sự giúp đỡ của Bạch Tử, một học sinh bình thường như Từ Hiểu Đồng sao dám làm những chuyện như vậy? Trường học chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh  vẫn âm thầm gây áp lực, Từ Hiểu Đồng chắc chắn sẽ bị xử lý, có thể sẽ bị đình chỉ học.

Lương Văn Thư đảo mắt : "Cậu ta tuyệt đối sẽ không gặp lại may mắn như vậy lần thứ hai."

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng thử hán phục, chủ cửa hàng liên tục khen ngợi.

Những bức ảnh của hai người cũng rất có ý nghĩa.

"Đẹp quá!"

"Thưa các cô, hai cô mặc hán phục ra ngoài đi dạo, chụp vài bức ảnh đẹp mang về, đúng lúc quảng bá cho chúng tôi luôn. Khi các cô về, tôi sẽ tặng các cô hai chiếc quạt tay!"

Từ Hiểu Đồng rất ngạc nhiên: "Có thể mặc ra ngoài sao?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chủ cửa hàng: "Được chứ, các cô cứ ra ngoài đi, về trước buổi trưa là được, chỉ cần không làm bẩn đồ là được. Tôi thích nhìn các cô gái xinh đẹp mặc hán phục, ha ha."

"À, nếu các cô muốn chụp ảnh thì có thể ra Phố Phượng Lý, ở đó có một cửa hàng bán cổ cầm, phía sau có cảnh thác nước rất đẹp. Nếu may mắn, còn có thể nhìn thấy cầu vồng. Ôi trời, nếu tôi không bận, tôi cũng muốn dẫn các cô đi, nhưng lần này để cho nhiếp ảnh gia dẫn các cô đi vậy."

Cổ cầm?

Nếu Bạch Tử nhớ không nhầm, trong tờ rơi cũng có đề cập đến thử thách cổ cầm.

Chắc chắn bên đó sẽ có rất nhiều học sinh.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cảm ơn chủ cửa hàng rồi cùng nhiếp ảnh gia đi về phía Phố Phượng Lý.

Dọc đường đi, tỷ lệ người quay đầu nhìn họ rất cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-208.html.]

Ở một cây cầu không xa, Tạ Bắc Mạc và hai thành viên trong hội sinh viên đang giúp vớt chiếc mũ rơi xuống mặt hồ bằng một cây sào.

"Hội trưởng, nhìn kìa!"

Tạ Bắc Mạc nhìn về phía bên cạnh, ánh mắt lập tức bắt được cảnh Bạch Tử đang đi cùng nhiếp ảnh gia trong đám đông.

Cô mặc một bộ hán phục màu xanh nhạt, mái tóc dài được buộc đơn giản bằng một dải lụa. Làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, nét mặt phảng phất nụ cười dịu dàng khi trò chuyện với Từ Hiểu Đồng .

Phía trước, nhiếp ảnh gia hăng hái chỉ đường, dẫn họ đến các góc chụp ảnh đẹp.

Trong đám đông, chỉ có họ mặc hán phục, nổi bật và thu hút mọi ánh nhìn.

"Họ lấy đâu ra bộ hán phục đẹp vậy nhỉ? Nhìn xa cứ tưởng Tiểu Long Nữ xuất hiện."

"Mình nhớ hình như ở bên đó có cửa hàng cho thuê đồ cổ trang, chắc là mượn ở đó."

"Không thể nào, mình nhớ cửa hàng đó không cho mượn đồ đâu…"

Tạ Bắc Mạc không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng bàn luận xung quanh, sau đó thu lại ánh mắt và tiếp tục dùng sào để vớt chiếc mũ trên hồ.

Cuối cùng, anh cũng vớt được chiếc mũ, đưa nó cho người bên cạnh, nhỏ giọng nói:

"Lần sau đừng vứt đồ lung tung nữa."

"Cảm ơn học trưởng!"

"Không cần khách sáo."

Tạ Bắc Mạc cầm sào tre đi xuống cầu.

Hai thành viên trong hội sinh viên phía sau nhanh chóng đuổi theo.

"Hội trưởng, anh định đi đâu vậy?"

Tạ Bắc Mạc mỉm cười: "Đi nghe cổ cầm."

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cuối cùng cũng đến cửa hàng cổ cầm có tên Tri Xuân Lý.

Trước cửa hàng có một hàng dài người đang xếp hàng chờ thử thách cổ cầm, âm thanh từ cổ cầm vang lên, có tiếng thanh thoát dễ nghe, cũng có tiếng chói tai.

Nhiếp ảnh gia quen biết chủ cửa hàng, dẫn Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng vào từ cửa sau.

Họ đi bộ vài phút thì cảm nhận được sự mát mẻ từ một thác nước nhỏ phía trước, dù gọi là thác nước nhưng thực chất là một dòng nước từ độ cao không quá lớn đổ xuống tạo thành hồ.

Nhiếp ảnh gia dẫn họ đến một góc chụp ảnh tuyệt đẹp, yêu cầu Bạch Tử tạo vài dáng để chụp hình, nhưng có vẻ vẫn chưa hài lòng.

Từ Hiểu Đồng bỗng thốt lên:

"Tôi thấy nếu trong tay Bạch Tử có thêm một cây sáo hay một cây cổ cầm, nhìn sẽ rất giống phong cách kiếm hiệp."

Nhiếp ảnh gia vỗ tay:

"Cô nói đúng! Chờ chút, tôi đi lấy đàn."

Anh đặt ba lô xuống, chạy đi và không lâu sau trở lại với một cây cổ cầm và một cây tỳ bà.

"Cô này cầm cổ cầm, còn cô cầm tỳ bà."

Bạch Tử nhận lấy cây cổ cầm, tìm một chỗ ngồi thoải mái và đặt đàn trên chân mình.

Cây cổ cầm này có vẻ giá trị không nhỏ. Bạch Tử nhận ra thân đàn được làm từ gỗ ngô đồng thượng hạng, bên hông có khắc hoa văn mây Đôn Hoàng. Khi nhẹ nhàng gảy dây, âm thanh vang lên rất sắc nét, phù hợp để chơi những bản nhạc mạnh mẽ như Thập Diện Mai Phục hay Quảng Lăng Tán.

Không biết liệu nhiếp ảnh gia có phải là mượn được cây đàn yêu quý của chủ tiệm không, nhưng Bạch Tử thầm nhắc mình phải cẩn thận để không làm rơi xuống nước.

Nhiếp ảnh gia tiếp tục di chuyển vài hòn đá để tạo cảnh, sau đó điều chỉnh thiết bị, tìm ra góc chụp lý tưởng nhất.

"Đúng góc này rồi!!"

"Tuyệt vời, hai người cầm đàn, gảy vài dây. Không cần biết chơi đâu, chỉ cần tạo cảm giác tự nhiên thôi."

Từ Hiểu Đồng vốn là cô gái hoạt bát, không quen với những thứ mang tính nghệ thuật như vậy. Cô loay hoay không biết đặt cây tỳ bà ở đâu.

Còn Bạch Tử, cô lại có chút kinh nghiệm. Cô thử gảy vài âm, âm thanh trong trẻo vang lên.

Loading...