Bạch Tử Tái Sinh - Chương 205
Cập nhật lúc: 2025-02-25 07:34:06
Lượt xem: 219
Ngôi làng cổ có phong cảnh tuyệt đẹp.
Từ Hiểu Đồng vừa đi vừa dừng lại, kéo Bạch Tử để chụp cho cô thật nhiều bức ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè và nhận miễn phí một móc khóa hình tháp cổ.
Sau khi mọi người bắt đầu tản ra, chia thành các nhóm nhỏ.
Một số người đi tham gia hoạt động múa rối bóng, còn một số người vì bị trừ điểm học phần ở trường, nên lập tức chạy đến các gian trò chơi để tham gia.
Bạch Tử nhìn thấy có trò đố đèn lồng trong tờ rơi quảng cáo trước đó và rất thích thú, nên cô quyết định đến tham gia trò này.
Khi đến nơi, đã có một hàng dài người đứng xếp hàng chờ trước gian trò chơi.
Từ Hiểu Đồng nhìn sang hỏi: “Bạch Tử, cậu muốn thử đố đèn lồng à?”
Bạch Tử chỉ vào tấm biển cạnh đó có ghi các phần thưởng:
Trả lời đúng 5 câu đố đèn lồng sẽ nhận được một móc khóa hình thỏ nhỏ.
Trả lời đúng 10 câu sẽ được thưởng hai đĩa đặc sản miễn phí.
Trả lời đúng 20 câu sẽ nhận được một chiếc đèn lồng hình thỏ.
Đèn lồng hình thỏ rất dễ thương, có thể đặt trên đầu giường làm đèn ngủ.
Bạch Tử: “Đã đến đây rồi, không thể để uổng công, tham gia để có thêm vài món quà miễn phí, còn được trải nghiệm trò chơi nữa, không vui sao được chứ.”
Từ Hiểu Đồng : “Đúng vậy, nhưng hình như mấy câu đố ở đây đều khó quá.”
Bạch Tử: “Thử xem sao.”
Hai người cùng xếp hàng chờ tới lượt.
Do số lượng câu đố đèn lồng có hạn, nên nếu ai không trả lời đúng sẽ bị xóa hết số câu đúng trước đó.
Một nhóm có mười người, họ đăng ký trước tại gian hàng, rồi được dẫn vào một gian chòi nhỏ phía sau để trả lời câu hỏi, nhằm tránh cho những người đứng đằng sau nghe thấy câu hỏi và đáp án.
Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng xếp hàng cùng nhau, chờ đợi khoảng mười phút, nhóm đầu tiên đã hoàn thành và bước ra.
“Câu đố thật sự rất khó, đừng nói là đèn lồng thỏ, mình còn chẳng lấy được cái móc khóa nữa kìa.”
“Mình may mắn hơn chút, đã lấy được cái móc khóa. Các cậu mà muốn lấy điểm học phần qua cái này thì thôi đi, ông chủ nói rồi, chỉ có người trả lời đúng nhiều nhất mới được cộng điểm.”
“Nếu dễ như vậy thì ai ai cũng có thể cộng điểm học phần rồi?”
“……”
Những lời này khiến không ít người cảm thấy nản lòng, và có khá nhiều người rời đi, khiến đội hình cũng tự nhiên mà vơi đi một nửa.
Một vài người tự nguyện bỏ hàng, những người khác lại thay thế vào.
Từ Hiểu Đồng nghe thấy, liền nói: “Bạch Tử, cậu thấy chưa, quả nhiên rất khó.”
Bạch Tử: “Tham gia là chính, miễn là có tham gia là vui rồi.”
Ông chủ lại bắt đầu cho người vào gian chòi để tham gia trò đố đèn lồng.
Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đứng trong nhóm thứ hai, được đưa vào gian chòi, lần lượt ghi tên và khoa, sau đó ngồi bên cạnh chờ đợi.
Lúc đầu hàng người đứng rất đông, nhưng sau khi nhóm đầu tiên ra ngoài phàn nàn, thì rất nhiều người phía sau đã rút lui, khiến cho giờ không còn ai vào nữa.
Nhìn thấy không ai tiến vào, Từ Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Đúng lúc này, một bóng người bước vào.
Từ Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn, rồi ngạc nhiên, quay sang nói với Bạch Tử: “Bạch Tử, cậu nhìn kìa, người cuối cùng vào là Lương Văn Thư đấy.”
Bạch Tử cũng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Lương Văn Thư .
Lương Văn Thư là người cuối cùng vào, sau khi đăng ký xong, cô đi đến ngồi xuống.
Cô cũng thấy Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng , vẻ mặt hơi ngập ngừng nhưng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế và chờ đợi ông chủ bắt đầu đưa ra câu đố.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Lương Văn Thư lại tham gia đố đèn lồng sao, thật là bất ngờ.”
Từ Hiểu Đồng cảm thấy rất bất ngờ.
Bạch Tử cũng không ngờ tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-205.html.]
Lương Văn Thư vốn là người rất kiêu ngạo, sao lại đi tham gia đố đèn lồng nhỉ?
Chẳng lẽ chỉ vì vài món quà kỷ niệm không đáng giá?
Không, mục đích của cô chắc chắn không chỉ là quà tặng, mà là để kiếm điểm học phần.
Lương Văn Thư ngồi ở ghế cuối cùng, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Cô không ngờ mình lại đến vào lúc này, lại gặp phải Bạch Tử –người mà cô luôn không ưa.
Nếu để Bạch Tử vượt qua cô, chẳng phải cô sẽ mất mặt sao?
Nhưng may mắn là, Lương Văn Thư đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cô chắc chắn mình sẽ là người giải được đố đèn lồng giỏi nhất.
Lương Văn Thư khẽ mỉm cười, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Ông chủ cầm một chồng sách đố đèn lồng dày bước đến, “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu đây.”
“Lát nữa tôi sẽ đọc câu đố, mọi người ghi đáp án lên giấy. Người đầu tiên trả lời đúng sẽ được 5 điểm, người thứ hai 3 điểm, người thứ ba 1 điểm. Những người còn lại không có điểm và cũng không bị loại. Câu trả lời sai sẽ bị loại ngay lập tức, và số câu trả lời đúng trước đó sẽ bị xóa hết. Các bạn sẽ nhận quà theo quy tắc.”
“Ai trả lời đúng 5 câu sẽ nhận được một móc khóa hình thỏ.”
“Người có điểm số cao nhất, chúng tôi sẽ báo lên trường các bạn để cộng điểm học phần, mọi người đã hiểu luật chơi chưa?”
“Hiểu rồi!”
“Vậy bắt đầu trò chơi nhé!”
Ông chủ lật ngẫu nhiên một trang trong sách, đọc to câu đố lên:
“Nhà nằm trong cái vòng cong, cửa trước cửa sau đều không đóng, sư tử và chó sói đều không sợ, chỉ sợ con hổ nhỏ xuống núi. Đó là con gì?”
“……”
Bạch Tử suy nghĩ một chút, nhanh chóng viết đáp án lên giấy, gập lại rồi nộp lên.
Lương Văn Thư , ngồi ở cuối cùng, nghe câu hỏi xong, đầu tiên nhíu mày, rồi đưa tay áp vào tai, cúi đầu để người khác không nhìn rõ cô làm động tác gì.
Không lâu sau, Lương Văn Thư cũng viết xong đáp án và nộp lên.
Ông chủ nhìn qua, rồi nói: “Người đầu tiên trả lời đúng là Bạch Tử, người thứ hai là Lương Văn Thư , người thứ ba là Vương Hào Châu...”
Từ Hiểu Đồng là người thứ năm trả lời đúng.
Mặc dù không được cộng điểm, nhưng cô đã có một câu trả lời đúng trong tay, cũng xem như ổn.
Trong mười người, chín người đều trả lời đúng, chỉ có một người bị loại ngay từ câu đầu vì trả lời sai.
“Đáp án đúng là chuột, chúc mừng chín bạn trả lời đúng, một bạn trả lời sai.”
Ông chủ bắt đầu đưa ra câu đố thứ hai—
“Câu hỏi: thiếu một chút là đã ngã, đố một chữ, là chữ gì?”
“……”
Bạch Tử nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại câu đố trước đó cô đã thấy trong cuốn sách quảng cáo. Cô mỉm cười một cái, nhanh chóng viết đáp án: Nghiệp
Lương Văn Thư dừng lại một chút, rồi cũng nhanh chóng viết đáp án.
Cả hai gần như đồng thời nộp giấy.
Khi quay lại chỗ ngồi, Lương Văn Thư liếc nhìn Bạch Tử.
Lương Văn Thư cười nhếch môi, cố ý khiêu khích nói: “Tôi chắc chắn thắng rồi.”
Bạch Tử không giống như Trương Nhất Trình dễ mất kiên nhẫn, cô cũng mỉm cười một cái, nói: “ Cậu có thể thắng, vậy tôi làm sao mà thua được? Ba điểm cộng ba điểm, từ bao giờ điểm mà cao hơn năm cộng năm được? Cậu học toán ở tiểu học có bị lưu ban không?”
Lương Văn Thư nhíu mày : “Cậu!”
Ông chủ lên tiếng: “Hai người viết xong thì quay lại chỗ ngồi đi, đừng nói chuyện hay thì thầm.”
Lương Văn Thư quay người rời đi.
Bạch Tử liền ngồi xuống chỗ của mình bên cạnh.
Từ Hiểu Đồng vẫn đang cố gắng nghĩ ngợi, đột nhiên cô chợt hiểu ra, vội vàng viết xuống đáp án—