Bạch Tử Tái Sinh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-02-10 23:08:36
Lượt xem: 424

Đúng là một hương vị trà nồng đậm.

Những lời này của Trầm Thanh Thanh rõ ràng đang chia rẽ mối quan hệ giữa Trầm Tử và ba mẹ Trầm.

Kiếp trước, cô cũng đã tin vào những lời này, quyết định ở lại Trầm gia  để báo đáp ân tình.

Nhưng kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để Trầm Thanh Thanh được như ý!

Báo đáp là cần thiết, nhưng không phải bằng cách ở lại Trầm gia !

Trầm Tử rút tay mình khỏi tay Trầm Thanh Thanh  , sau đó lặng lẽ lau lên quần áo.

“Ba mẹ, ý con là, bây giờ con gái ruột của ba mẹ đã trở về, con cũng nên đi tìm ba mẹ ruột của con.”

“Con muốn đi tìm ba mẹ ruột của con sao?”

Ba mẹ Trầm nhìn nhau. Sau khi biết Trầm Tử không phải con ruột, họ cũng có chút đau lòng, dù gì Trầm Tử cũng là một đứa trẻ rất xuất sắc.

Nhưng chút đau lòng này chẳng nào thể so được với nỗi xót xa khi biết Trầm Thanh Thanh đã chịu khổ bao năm trời ở bên ngoài.

Họ thương Trầm Thanh Thanh hơn, vì thế mới đề nghị để Trầm Tử ở ký túc xá sau khi khai giảng, nhường lại phòng cho Trầm Thanh Thanh  .

Bây giờ Trầm Tử đề nghị đi tìm ba mẹ ruột, yêu cầu này cũng rất hợp lý.

Trầm Tử nói tiếp:

“Ba mẹ đã nuôi dưỡng con bao nhiêu năm, ân tình lớn lao này con không thể nào báo đáp hết. Để con dập đầu cảm ơn trước đã!”

Nói xong, Trầm Tử liền định quỳ xuống dập đầu cảm ơn họ.

Ba mẹ Trầm sao có thể để cô quỳ, vội vàng đỡ cô dậy:

“Trầm Tử, không cần, không cần!”

“Sao chúng ta có thể để con dập đầu chứ! Con muốn đi tìm ba mẹ ruột cũng rất bình thường. Nếu con đã quyết định, chúng ta làm sao phản đối được, con cứ đi đi.”

Trầm Thanh Thanh khẽ cau mày nhìn cảnh này, trong lòng thầm kêu không ổn.

Nếu để con khốn này đi thật, cô ta sẽ báo thù với ai đây?

Không được, tuyệt đối không thể để Trầm Tử đi!

Trầm Thanh Thanh vội nói:

“Ba mẹ, không thể để chị đi! Trước khi quay về đây, con đã tìm hiểu rồi. Ba mẹ ruột của chị có điều kiện rất tệ! Nhà họ nghèo đến mức không đủ ăn! Ba thì là kẻ nghiện cờ bạc, mẹ lại là một mụ đàn bà chua ngoa, không có học thức. Cả vùng mười dặm ai cũng biết bà ấy là người chanh chua! Còn có anh trai chị ấy nữa, là một gã trai ế, gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ!”

“Ba mẹ, một gia đình như vậy, sao có thể để chị con rơi vào hố lửa được cơ chứ!”

“……?”

Trầm Tử còn không biết ba mẹ ruột của mình là như vậy, không ngờ Trầm Thanh Thanh lại biết?

Cô ta đúng là đã hao công tốn sức như vậy để giữ cô lại, chẳng qua là muốn nuôi dưỡng cô như kiểu nấu ếch trong nước ấm, giữ cô ở lại Trầm gia  để từ từ hành hạ.

Nhưng thật đáng tiếc, Trầm Tử đã không còn muốn sống cuộc đời như kiếp trước nữa, cô cũng chẳng hứng thú đấu qua đấu lại với Trầm Thanh Thanh  , cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.

“Không sao đâu, dù sao họ cũng là ba mẹ ruột của con, là người có chung huyết thống. Dù họ giàu hay nghèo, con cũng sẽ không chê bai họ. Hay là em biết ba mẹ giàu có nên mới quay về?”

Trầm Tử thẳng thừng ném ra câu hỏi khiến cô ta nghẹn họng.

Trầm Thanh Thanh ngớ người một lúc, lắp bắp rồi vội vàng nói:

“Sao có thể như thế được! Chị à, em không phải loại người đó, chị đừng hiểu lầm em. Ba mẹ, ba mẹ mau nói với chị đi, con không phải loại người như vậy đâu!”

Ba mẹ Trầm thấy dáng vẻ luống cuống của Trầm Thanh Thanh thì vội an ủi.

“Thanh Thanh, con đừng lo, Trầm Tử cũng chỉ hỏi vậy thôi, con đừng nghĩ nhiều.”

“Đúng vậy, Trầm Tử , sao con lại nói Thanh Thanh như thế? Khi chúng ta tìm thấy Thanh Thanh, nó hoàn toàn không biết nhà chúng ta có tiền hay không.”

Thật sao!

Lời bào chữa này e là chỉ có ba mẹ Trầm mới tin mà thôi!

Trầm Thanh Thanh từ đầu đã biết Trầm gia  giàu có nên mới trở về một cách dứt khoát như vậy.

Cô ta không chỉ biết Trầm gia  có tiền mà còn quay lại để trả thù Trầm Tử . Cô ta biết trước mọi chuyện vì cô ta cũng tái sinh lại một lần!

Trầm Tử trong lòng gào thét, nhưng cô không thể nói ra sự thật này. Vì Trầm Thanh Thanh sẽ không thừa nhận, hơn nữa nếu nói ra, người khác chắc chắn sẽ nghĩ cô bị tai nạn làm hỏng đầu óc rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, Trầm Tử mở miệng nói:

“Ba mẹ, con cũng vậy thôi. Con không quan tâm ba mẹ ruột của mình thế nào, con vẫn nên quay về nhận lại họ. Đây mới là việc đúng đắn phải không ạ? Ba mẹ tìm lại được con gái ruột, còn con đi tìm ba mẹ ruột của mình chẳng phải cũng là điều nên làm sao?”

Trầm Thanh Thanh không cam lòng để Trầm Tử rời đi, nhưng những gì Trầm Tử nói đều rất hợp lý, cô ta không có lý do để ngăn cản.

Ba mẹ Trầm đồng ý với lời của Trầm Tử .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-2.html.]

“Được rồi, nếu con muốn đi tìm ba mẹ ruột thì cứ đi đi. Nhưng Trầm Tử , dù con không phải con ruột của chúng ta, con hãy nhớ rằng, con mãi mãi là con gái của chúng ta, Trầm gia  mãi mãi  mở rộng cửa chào đón con trở về.”

“Cảm ơn ba mẹ.”

Trầm Tử tin rằng lúc này ba mẹ Trầm thật sự nghĩ cho cô.

Nhưng cô cũng biết, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ bị Trầm Thanh Thanh tẩy não, biến cô thành người phụ nữ độc ác nhất trên đời.

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc này rời đi có lẽ sẽ để lại cho họ một ấn tượng tốt hơn.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Trầm Tử quyết định lập tức rời đi, không muốn ở lại thêm phút nào.

Ba mẹ Trầm dựa vào thông tin Trầm Thanh Thanh cung cấp, điều tra và tìm được địa chỉ của ba mẹ ruột Trầm Tử .

Họ đề nghị cho xe đưa cô đi. Ban đầu Trầm Tử định từ chối, nhưng nghĩ lại, cô đồng ý để họ đưa mình đến bến xe.

Trầm Thanh Thanh đứng nhìn Trầm Tử rời khỏi Trầm gia , lòng nóng như lửa đốt nhưng không làm gì được.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cô ta không hiểu vì sao Trầm Tử lại kiên quyết rời khỏi Trầm gia  như vậy, hoàn toàn khác với những gì cô ta nhớ.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Trầm Thanh Thanh thấy yên tâm hơn.

“Con khốn này từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên trong nhung lụa, gia đình ba mẹ ruột nghèo như vậy chắc chắn cô ta không chịu nổi. Lúc đó cô ta sẽ lại xấu hổ quay về, chẳng phải sẽ nằm trong tay mình sao?”

Ha! Để xem cô ta có thể chịu được bao lâu!

Trầm Tử được đưa đến bến xe.

Người lái xe đưa cho cô một số điện thoại, một địa chỉ, và một tấm vé xe.

“Tiểu thư , tôi sẽ không đi cùng cô nữa.”

“Cảm ơn.”

Trầm Tử cảm ơn anh, rồi quay người cầm vé xe bước vào bến.

Sau hai tiếng di chuyển, cô đến thành phố Q. Ra khỏi bến xe, Trầm Tử lấy điện thoại ra và gọi theo số mà tài xế đã đưa.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Alo.”

Trầm Tử dừng lại một chút rồi nói:

“Chào ông, xin hỏi đây có phải là Bạch Chú không? Tôi là con gái của ông. Xin hỏi ông có thể đến đón tôi không?”

“……”

Đầu dây bên kia im lặng.

Trầm Tử nghĩ rằng có lẽ ông ấy không tin, định mở miệng giải thích.

Không ngờ người đàn ông nói:

“Cứ đứng đó đừng đi đâu, tôi sẽ cho xe đến đón cô.”

“Tút… tút… tút…”

Nói xong, điện thoại bị cúp.

Trầm Tử sững người. Cô còn chưa nói mình đang ở đâu mà ông ấy đã bảo sẽ đến đón?

Đón ở đâu đây!?

Cầm điện thoại, cô không biết nói gì hơn.

Trời đang nắng nóng, cô quyết định đi đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua một chai nước.

Không ngờ, khi vừa bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, bến xe trước mặt đã xuất hiện hai chiếc Rolls-Royce.

Những vệ sĩ đeo kính râm từ trên xe bước xuống, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Trầm Tử vừa cầm chai nước vừa bước tới, hoàn toàn không nghĩ rằng hai chiếc Rolls-Royce kia đến để đón mình.

Dù sao, theo lời Trầm Thanh Thanh  , ba mẹ ruột của cô nghèo đến mức không đủ ăn, không đời nào họ có thể sở hữu xe sang như vậy.

Cô mở nắp chai , uống một ngụm nước nhưng chưa kịp nuốt xuống.

Một vệ sĩ cầm máy tính bảng đi đến trước mặt cô, so sánh vị trí trên màn hình với cô. Khi xác nhận điểm nhỏ trên bản đồ chính là vị trí của cô, ông ấy tháo kính râm ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên vô cùng kích động.

“Tiểu thư ! Tôi đến để đón cô!!”

“……”

“Phụt——!”

Trầm Tử phun thẳng một ngụm nước ra.

“Ông vừa gọi tôi là gì?”

Loading...