Bạch Tử Tái Sinh - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-02-24 07:14:23
Lượt xem: 304
Nói cách khác, họ chỉ còn năm phút để rời đi.
Người đàn ông tức giận đập bàn đứng dậy:
“Cô nghĩ cô có thể đe dọa chúng tôi sao?”
Việc họ tụ họp tại đây không phải chỉ đơn giản mang theo một người bảo vệ dưới lầu như vậy!
Không ngờ người mà họ tìm kiếm bấy lâu nay, six, lại là một phụ nữ!
Tuy nhiên, thời điểm cô đến thật sự không đúng lúc. Hôm nay họ còn một khách hàng quan trọng cần gặp, sự xuất hiện của Bạch Tử đã làm rối tung kế hoạch của họ. Điều này thật đáng chết.
Người đàn ông tóc vàng bên cạnh chuẩn bị bấm nút báo động.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một lưỡi d.a.o nhỏ bay tới, chính xác cắm vào bàn tay của ông khi đang định hành động.
“A!”
Người đàn ông tóc vàng hét lên đau đớn.
Bạch Tử nhìn đồng hồ lần nữa, lạnh lùng nói:
“Các ông còn bốn phút.”
Nếu cô có khả năng tìm ra địa điểm này, thì chắc chắn cô đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Việc câu giờ không gây nguy hiểm gì cho Bạch Tử, bởi sau lưng cô còn có cả Bạch gia làm chỗ dựa.
Nhưng với những người trước mặt, nếu bị bắt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hành động của Bạch Tử khiến họ kinh ngạc.
Không ngờ rằng six, ngoài việc sở hữu kỹ năng hacker xuất sắc, còn biết sử dụng ám khí điêu luyện.
Nếu cô định g.i.ế.c tất cả bọn họ ngay tại đây, sau đó đi lập công…
…
Sau khi cân nhắc thiệt hơn,
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của Bạch Tử, năm người đã giao một trong ba chiếc chìa khóa cho cô.
Lúc đó, Bạch Tử mới để họ rời đi.
Khi họ xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông trước đó đang lau cốc phía sau quầy thu ngân đã mất quá nhiều m.á.u và ngất đi. Một nhóm người xông vào từ ngoài cửa, khiêng ông ra ngoài rồi cùng nhau bảo vệ năm người rời đi.
Trước khi đi, họ quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tử.
“Chúng tôi sẽ nhớ cô, six!”
Bạch Tử đứng trong quầy thu ngân , không biểu lộ cảm xúc, cầm điện thoại lên và thao tác đơn giản vài động tác.
“Đánh lừa đối phương là điều không thể thiếu trong chiến lược.”
Thực tế, cô đã không gửi tọa độ cho cơ quan giám sát của Interpol như đã nói, chỉ đơn giản là lừa họ một vố. Và quả thật, trò lừa này đã thành công.
Điều này chỉ chứng tỏ rằng, trong lòng họ, có lẽ họ rất lo lắng.
Cô đã có một chiếc chìa khóa trong tay, điều này khiến họ không dám hành động liều lĩnh. Hơn nữa, lệnh truy nã trên chợ đen sẽ được hủy bỏ, nguy cơ đã được loại bỏ hoàn toàn.
Bạch Tử cảm thấy rất hài lòng, bước ra khỏi quầy thu ngân , không hề nhận ra rằng, từ phía sau, ở tầng hai, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đã bước ra…
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trở lại Bạch Gia .
Bạch Tử cầm chiếc chìa khóa của máy chủ chợ đen lên, quan sát.
Trong đầu cô chợt nhớ đến chiếc cốc thứ sáu trên bàn…
Khi vào phòng, cô nhìn thấy rõ ràng trên bàn trà có sáu chiếc cốc.
Tuy nhiên, trong phòng chỉ có năm người đàn ông.
Tại sao lại có một chiếc cốc thừa?
Liệu có phải họ còn có khách chưa đến?
Hay là khách đã đến rồi, chỉ là đang trốn và không muốn để cô phát hiện…
Đang nghĩ ngợi, chiếc chìa khóa trong tay Bạch Tử bỗng nhiên rơi xuống thảm.
Chú chó Nhục Nhục đang nằm dưới giường bỗng lao tới, cắn chiếc chìa khóa và nuốt luôn vào bụng.
Bạch Tử vội vàng cạy miệng, cố gắng mở miệng nó ra:
“Ôi trời! mày ăn rồi! mày là con sói ngốc nghếch à, sao lại ăn cái này chứ, đây không phải đồ ăn, nhanh nôn ra, nôn ra, nôn ra!”
Đây là chiếc chìa khóa điều khiển máy chủ của chợ đen!
Trên thế giới chỉ có ba chiếc.
Lúc đầu, khi nhận chiếc chìa khóa này làm tài sản thế chấp, Bạch Tử đã nghĩ rằng, một khi lệnh truy nã của chợ đen được hủy bỏ, cô sẽ tìm cách trả lại chiếc chìa khóa, vì cô không muốn tự mang thêm phiền phức cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-194.html.]
Chiếc chìa khóa này mà để trong tay cô một ngày, thì vô hình chung cũng là một mối nguy hiểm.
Nhưng không ngờ, chiếc chìa khóa lại bị Nhục Nhục ăn mất!
“Xong rồi, chỉ còn cách cho mày uống thuốc xổ thôi, phải ra ngoài mới được.”
Nhục Nhục nhìn cô một cách vô tội, đôi mắt cụp xuống.
Bạch Tử bước ra khỏi phòng, gọi người giúp việc đến để cho Nhục Nhục uống thuốc xổ. Nhưng Nhục Nhục rất thông minh, hiện tại nó không đói, nên dù có làm gì cũng nhất quyết không chịu ăn.
Vậy là người giúp việc phải chịu khổ, phải canh chừng Nhục Nhục để nó đi vệ sinh.
Bạch Tử ngày mai còn phải đi học, nên đành đi ngủ trước, dặn dò người giúp việc phải tìm ra chiếc chìa khóa.
Người giúp việc không dám lơ là, gật đầu hứa sẽ tìm thấy chiếc chìa khóa trong phân của Nhục Nhục .
Sau khi năm người rời khỏi Trung Quốc.
Họ mới nhận ra rằng, họ đã bị lừa!
Chẳng có cuộc truy bắt của Interpol nào cả. Họ cứ như những con chuột chạy qua đường, liên tục phải trốn chạy, mãi cho đến khi lên máy bay, họ mới nhận ra sự thật.
“Chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi!”
Một vài người trong số họ đang thảo luận về six trên máy bay.
“Cô ta thật láu cá! Không ngờ six lại là một phụ nữ.”
“Đúng vậy, thật không thể tin được!”
“Chìa khóa nằm trong tay cô ta, chúng ta phải làm sao để tìm được cô ta đây?”
“Phải hủy bỏ lệnh truy nã trước đã, rồi cho người đi điều tra cô ta quay lại.”
“Nhất định phải lấy lại chìa khóa... Cô ta quá gian xảo, haha, một người phụ nữ của Trung Quốc...”
Ngày hôm sau.
Lệnh truy nã của chợ đen đã được hủy bỏ.
Giờ đây, Bạch Tử cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không còn bất cứ vấn đề gì, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi luyện tập ở sân tennis.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Khi gặp Tề Hàn tại sân tennis, ánh mắt của anh nhìn cô sâu hơn bình thường, như thể anh đã nhìn thấu điều gì đó, khiến Bạch Tử cảm thấy hơi lo lắng.
Bạch Tử hỏi: “Tề Hàn, sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy?”
Tề Hàn nhíu mắt một chút rồi đáp lại: “Không có gì.”
Bạch Chú ở bên cạnh trêu chọc: “Anh Hàn luôn nhìn như vậy mà, chẳng phải sao?”
Bạch Tử đáp: “Không giống.”
“Không giống ở chỗ nào?”
“……”
Bạch Tử không thể nói rõ được, nhưng cảm giác trong lòng cô quả thật có gì đó khác biệt.
Thôi được, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô thôi!
Bạch Tử không để chuyện này làm mình lo lắng nữa.
Chiều hôm đó, trong lớp học, Từ Hiểu Đồng và Bạch Tử mang theo máy tính và sách vở vào lớp, tình cờ gặp phải Lương Văn Thư đang đi ra ngoài.
Không may, Lương Văn Thư đang cầm một cốc nước, khi cốc nước nghiêng, nước trong cốc tràn ra làm ướt chiếc túi xách của Trầm Thanh Thanh .
“Á! Túi của tôi...”
Trầm Thanh Thanh vội vàng lấy chiếc túi ra, mở ra để kiểm tra, nhưng vẫn bị ướt.
Hoàng Thái Liên than vãn: “Trời ơi, chiếc áo này Thanh Thanh chưa mặc lần nào mà, bây giờ phải làm sao đây?”
Xui xẻo thay, nếu nước trong cốc là nước lọc thì cũng chẳng sao.
Nhưng hôm nay, trong cốc của Lương Văn Thư lại là trà sữa! Nên khi đổ ra, là trà sữa chứ không phải nước.
Trầm Thanh Thanh hét lên: “Làm sao bây giờ, bộ đồ này mình định mặc đi dự tiệc sinh nhật chủ tịch, bây giờ lại bị hỏng rồi... mình... hic... mình chưa mặc lần nào, mà còn phải vất vả lắm mới mua được bộ đồ mới của Chanel nữa…”
Nói đến đây, Trầm Thanh Thanh như muốn khóc, biểu cảm cực kỳ đáng thương.
Lương Văn Thư liếc nhìn rồi quay sang mắng Bạch Tử:
“Hai người không có mắt à? Không nhìn đường à? Bây giờ thì hay rồi, Mấy người phải đền đồ đi!”
Chúc Tiểu Xuân nhanh chóng chen vào:
“Nếu mà đền, thì cũng không đền được đâu. Bộ đồ này Thanh Thanh cực khổ lắm mới mua được, nghe nói là phiên bản giới hạn đấy. Tại cửa hàng Thành phố Q cũng chỉ có 5 bộ, ngay cả khi yêu cầu chuyển hàng cũng không còn, giờ hết rồi, mà ngày mai lại là tiệc sinh nhật, làm sao kịp mua lại!”