Bạch Tử Tái Sinh - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-02-16 04:05:25
Lượt xem: 408
Trận đấu cờ có quy định thời gian.
Trong giới hạn thời gian đầu, mỗi người có 60 phút, mỗi bước đi thêm 30 giây, cho đến khi trận đấu kết thúc.
Bạch Tử và Trầm Thanh Thanh đối đầu, Bạch Tử cảm nhận được rằng Trầm Thanh Thanh chơi cờ không phải không có trình độ, dù sao cô ta cũng đã vào đến chung kết.
Tuy nhiên, Trầm Thanh Thanh thiếu kinh nghiệm thực chiến. Trước đây cô ta học cờ qua các bài giảng trên mạng và đấu với máy tính.
Các đối thủ đăng ký tại nhà thi đấu cờ có trình độ rất khác nhau, có người còn chưa bằng máy tính nữa.
Trầm Thanh Thanh có thể vào được chung kết, ngoài một phần do thực lực, còn nhờ một chút may mắn.
Nhưng vận may của cô ta đã hết khi gặp Bạch Tử.
Kinh nghiệm chơi cờ của Bạch Tử không chỉ là học qua video, mà từ những ván cờ thực tế!
Ở gần Hoành Điếm có một quán cờ nhỏ, đó thực sự là nơi "rồng ẩn hổ phục", mỗi người đều có trình độ rất cao.
Dần dần, Bạch Tử cũng luyện thành thạo.
Cô chơi cờ không bao giờ hối tiếc, mỗi bước đi đều không chút do dự.
Vì mỗi bước đi của cô đều nằm trong tính toán, bao gồm cả việc dự đoán bước đi tiếp theo của Trầm Thanh Thanh , Bạch Tử đã đoán trước được cô ta sẽ làm gì.
Ban đầu, Trầm Thanh Thanh vẫn có thể theo kịp nhịp độ của Bạch Tử, vì đối diện là Bạch Tử, tốc độ đi cờ của cô tương tự với máy tính mà Trầm Thanh Thanh đã luyện tập trước đó, như thể cô không cần suy nghĩ.
Nhưng khi xe của Bạch Tử vượt qua sông, Trầm Thanh Thanh rõ ràng cảm thấy sức lực dần cạn kiệt.
Cô ta càng suy nghĩ lâu, thời gian suy nghĩ càng dài.
Đến mức Bạch Tử bắt đầu ngáp.
Cô chậm rãi rót trà và uống một ngụm, mắt nhìn về phía Trầm Thanh Thanh , trong ánh mắt là sự chắc chắn chiến thắng.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn, tay kia tựa vào cằm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô còn phải suy nghĩ bao lâu nữa?”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trầm Thanh Thanh nhìn vào bàn cờ trước mặt, trong lòng vốn đã khó chịu, nghe thấy lời của Bạch Tử, như thể ngọn lửa trong lòng cô ta bị đổ thêm dầu, càng bùng cháy hơn!
“Chị thúc giục cái gì, còn chưa hết giờ mà.”
Bạch Tử cười khẽ: “Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng nhường trận đấu để tiết kiệm thời gian.”
Trầm Thanh Thanh : “??!”
Mọi người trong nhà thi đấu đều đang quan sát ván cờ này.
Thậm chí, bên ngoài nhà thi đấu, có người sao chép y hệt lại thế cục của họ, bao quanh là một vòng người đang thì thầm bàn luận, đủ để thấy ván cờ này hấp dẫn đến mức nào.
Trên sân khấu, Đào Băng Hà và Tạ Bắc Mạc cũng đang dõi theo ván đấu.
Đào Băng Hà trầm giọng nói: “Bên đỏ đã ép sát, bên đen thua rồi.”
Tạ Bắc Mạc đồng ý với nhận định của Đào Băng Hà : “Đúng vậy, bây giờ bên đen cố gắng cũng chỉ là kéo dài thời gian, thế lực bên đỏ quá mạnh.”
Bên đỏ là Bạch Tử, bên đen là Trầm Thanh Thanh .
Có vẻ như kết quả đã được định sẵn, Bạch Tử là người chiến thắng cuối cùng.
Đào Băng Hà đưa ánh mắt nhìn về phía những người ngồi xung quanh bàn cờ trong phòng thi, dừng lại ở Bạch Tử.
“Bạch Tử chơi cờ quyết đoán vì cô ấy đã có sự chuẩn bị, nhìn xa trông rộng, đây mới là điều kiện để chắc chắn chiến thắng.”
“Cô ấy đi một bước nhìn ba bước, không đi những nước cờ vô dụng.”
Đào Băng Hà càng lúc càng cảm thấy Bạch Tử là một viên ngọc thô hiếm có, tính cách và sự nhạy bén của cô đã cách biệt rất xa so với những người đồng lứa.
Ông càng ngày càng cảm phục Bạch Tử.
Trầm Thanh Thanh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị chiếu tướng.
Trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu.
Trầm Thanh Thanh ngồi trên ghế, cúi đầu, tóc xòa xuống che khuất khuôn mặt, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta.
Trong lòng vô cùng phẫn uất, không thể chấp nhận mình thua Bạch Tử, nhưng lại không thể thay đổi kết quả thua cuộc.
Tiếp theo, là khoảnh khắc vinh quang duy nhất của Bạch Tử.
Người từ hội cờ công khai tuyên bố sẽ mời Bạch Tử gia nhập hội, ngoài ra, giám đốc nhà thi đấu còn cầm giấy bút để Bạch Tử ký tên, và tất cả mọi người chụp ảnh kỷ niệm cùng nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-110.html.]
Đào Băng Hà bảo Bạch Tử đứng bên cạnh ông để chụp ảnh chung.
Trầm Thanh Thanh đứng bên cạnh gần như muốn cắn nát hàm răng, cô đặt tay ra sau lưng, nắm c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo để kiềm chế cơn tức.
Cô ta đã luyện cờ bao lâu chỉ vì khoảnh khắc này.
Thế nhưng lại bị Bạch Tử cướp mất, cô ta thực sự… thực sự không thể chịu đựng được nữa!!
Chụp xong ảnh, Bạch Tử nhìn sang Trầm Thanh Thanh , thấy nụ cười gượng gạo và sự tức giận bị nén lại trong mắt cô ta.
Trầm Thanh Thanh , cảm giác cố gắng bao lâu mà cuối cùng cũng tan biến này chắc hẳn chẳng dễ chịu gì, phải không?
Cô cũng nên cảm nhận thử cảm giác này một lần.
Không ai trong căn phòng này có thể cảm thông cho Trầm Thanh Thanh lúc này, mỉa mai thay, chính Bạch Tử – người chiến thắng của ván cờ lại có thể hiểu rõ điều đó.
Vì cảm giác này, trong kiếp trước cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần, tất cả đều là do Trầm Thanh Thanh gây ra.
…
Mọi người dần tản đi, Bạch Tử đi lên tầng hai để dắt con thú cưng của mình.
Lúc lên cầu thang, Tạ Bắc Mạc nhìn Bạch Tử và nói: “Sao tôi cảm thấy em chẳng có vẻ gì là vui mừng lắm vậy?”
“Hả? Có sao? em thấy mình khá vui mà.”
Tạ Bắc Mạc tựa người vào tường, giọng nói nhẹ nhàng: “Không giống như niềm vui tôi tưởng tượng.”
Bạch Tử đi lên, véo tai con thú cưng của mình, “Nếu phải cho niềm vui một điểm số, điểm cao nhất là năm điểm, thì hiện giờ em chỉ vui được ba điểm thôi.”
“Vì sao?”
Bạch Tử ngước lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, và đưa ra một phép so sánh.
“Giả sử có một người, vì một người khác mà mất đi tất cả, không còn gì nữa.”
“Vậy khi một ngày, cô ta có thể báo thù, ngay cả khi bước vào ngày báo thù đó, thì ngoài niềm vui, trong lòng cô ta vẫn còn hai nỗi đau vì những gì đã trải qua.”
Trên suốt quãng đường, bao nhiêu gian khó và cay đắng, Bạch Tử chỉ một mình gánh chịu.
Giống như nước trong một cái bể, nếu bể có lỗ, dù đã vá lại, nước cũng cần thời gian để đầy lại.
Làm sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho Trầm Thanh Thanh được.
Cố gắng trở thành vô nghĩa, niềm vui như một giấc mơ hão huyền, ước mơ tan vỡ chỉ trong chớp mắt...
À, những ngày dài như là nhai sáp, chẳng có mùi vị, chẳng có gì thú vị, tất cả những điều này, cô phải trải qua mới coi như xong.
Tạ Bắc Mạc nghe xong, im lặng một chút, khóe miệng từ từ nở một nụ cười ấm áp: “Em hình như mới chỉ 18 tuổi nhỉ?”
“Đúng vậy.”
"Người không biết còn tưởng em đã ba mươi tuổi rồi đấy."
Tấm rèm trắng bên cửa sổ bị làn gió nhẹ nhàng thổi phồng lên, lông mi trắng tím của Bạch Tử khẽ run, nụ cười nhạt đi vài phần: "Đúng vậy."
Trầm Thanh Thanh rời khỏi kỳ quán với vị trí thứ hai.
Mặc dù vị trí thứ hai không đủ điều kiện để gia nhập hội cờ tướng, nhưng cũng coi như là một thành tích không tệ.
Về nhà, Lương Văn Thư hỏi qua WeChat xem Trầm Thanh Thanh thi đấu thế nào.
Cô miễn cưỡng nói: "mình được hạng hai."
Lương Văn Thư: "Nước ở kỳ quán không sạch, anh trai mình đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói anh ấy bị tiêu chảy vì ăn phải đồ không sạch, mà anh mình chỉ uống nước ở kỳ quán thôi, chắc chắn là tại nước đó có vấn đề!"
Trầm Thanh Thanh : "..."
Câu đố đã có lời giải.
Hóa ra ngay từ đầu, Lương Thế Bách đã uống phải bình nước mà cô ta lén bỏ thuốc xổ, nên mới bị tiêu chảy.
Xem ra ông trời đã sắp đặt cả rồi, kỳ nghệ của Lương Thế Bách tốt hơn Trầm Thanh Thanh , nếu anh tham gia thi đấu thuận lợi thì Trầm Thanh Thanh đã chẳng có cơ hội đấu với Bạch Tử.
Trong khoảnh khắc, Trầm Thanh Thanh thực sự không biết nên cảm ơn ai.
Nếu Lương Thế Bách thi đấu, có lẽ cô còn chẳng giành nổi hạng hai!
"Văn Thư, hay là bảo anh Thế Bách xin nghỉ đi, để anh ấy nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đến trường, nhân tiện ở bệnh viện lấy luôn bệnh án."