Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 148: Hoắc Thâm: Anh đoán xem người đó là ai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:01:15
Lượt xem: 14
“10 tỷ lần một!”
“10 tỷ lần hai!”
“10 tỷ lần ba!”
Lời chốt cuối cùng.
Tô Dĩ Trần bình tĩnh đặt tách trà xuống, nhìn vào máy chiếu.
Không mất quá nhiều thời gian.
Nhân viên đã cẩn thận đặt bảo vật vô giá này vào một chiếc hộp vàng đen, đưa cho trợ lý bên cạnh Tô Dĩ Trần.
“Xin chào anh Tô, Chủ tịch Tiền của chúng tôi mời anh lên gặp tại tầng bảy.”
“Được rồi.”
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt đồng thời đứng dậy, trợ lý và thư ký cẩn thận đi theo, họ cũng cầm theo cả những món bảo vật vừa mới đấu giá được. Các vệ sĩ do nhà họ Hoắc sắp xếp cũng luôn theo sát để bảo vệ họ.
Khi Tô Dĩ Trần lên tầng sáu.
Anh tình cờ đụng phải Lục Minh Phong đang đi ra.
Lục Minh Phong nhìn người đàn ông mặc vest đen đeo mặt nạ mèo vàng trước mặt, anh ta giật mình, trông bóng dáng người đàn ông này rất quen thuộc…
Đó là Tô Tô.
Dù em trai đang đeo mặt nạ, nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra anh trong ba giây.
“Tô Tô?” Lục Minh Phong m.ô.n.g lung nhìn anh.
Hoắc Thâm phía sau Lục Minh Phong không ngừng lắc đầu với Tô Dĩ Trần.
Bas
Anh đây đảm bảo mình chưa nói gì cả!
Tô Dĩ Trần thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Phong, giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì sao?”
“Em…” Lục Minh Phong nhìn Bùi Túc Nguyệt đứng bên cạnh Tô Dĩ Trần, sau đó đưa mắt nhìn về phía các trợ lý, thư ký và vệ sĩ phía sau hai người họ, cũng như những vật phẩm đấu giá trên tay anh.
“Ông chủ của em ở đâu?” Lục Minh Phong cau mày.
Tô Dĩ Trần ngước mắt lên, nói: “Không phải chuyện của anh.”
“Tô Tô.” Lục Minh Phong đi về phía anh.
Bùi Túc Nguyệt đưa tay ra ngăn cản Lục Minh Phong, trên môi nở một nụ cười dịu dàng nhưng đầy ác ý.
“Tổng giám đốc Lục, xin đừng làm phiền chúng tôi.”
Bước chân Lục Minh Phong khựng lại.
Anh ta đã cho người chặn lối vào phòng VIP trên tầng năm, không có ai có thể bước ra. Không có chuyện ông chủ đứng sau Vân Thịnh bỏ đi một mình mà không ai biết.
Nhưng…
Trong đầu Lục Minh Phong có một suy đoán không thể tưởng tượng được.
Phải chăng là thế.
Người bí ẩn đằng sau tập đoàn Vân Thịnh không ai khác chính là Bùi Túc Nguyệt?
“Quy tắc ngầm” được áp dụng với Tô Tô mà Hoắc Thâm nhắc đến có lẽ không phải là một trò đùa.
Nếu ông chủ thực sự của Vân Thịnh là Bùi Túc Nguyệt, thì trong lòng Lục Minh Phong sẽ bắt đầu nảy sinh ác ý sâu sắc hơn với cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-148-hoac-tham-anh-doan-xem-nguoi-do-la-ai.html.]
Anh ta cho rằng Bùi Túc Nguyệt không phải là người hiền lành thiện lương.
Thậm chí còn là loại đạo đức giả.
Bùi Túc Nguyệt giả vờ dịu dàng khi đối mặt với Tô Dĩ Trần.
Nhưng đối với người khác, Bùi Túc Nguyệt lại là một tên trà xanh giả tạo.
Tô Tô đi theo một người như vậy, Lục Minh Phong không yên tâm chút nào.
Anh ta thậm chí còn nghi ngờ về việc liệu tình yêu của Bùi Túc Nguyệt dành cho Tô Dĩ Trần có phải là thật lòng hay không.
“Anh họ, anh đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Thâm đặt tay lên vai anh ta, cười nhẹ: “Anh đoán được chưa?”
Lục Minh Phong bình tĩnh nói: “Là Bùi Túc Nguyệt à?”
“Cái gì?” Hoắc Thâm nhất thời không phản ứng kịp.
“Cậu ta có phải là ông chủ của Vân Thịnh không?” Lục Minh Phong hỏi.
Hoắc Thâm có chút kinh ngạc, không nói nên lời: “Sao anh lại đoán là Bùi Túc Nguyệt? Anh nghĩ kỹ lại xem, sao anh không nghĩ đến người khác?”
“Ý em là Tô Tô?” Lục Minh Phong kinh ngạc nhìn Hoắc Thâm.
“Ừm.” Hoắc Thâm gật đầu.
“Không thể nào.” Lục Minh Phong lập tức phủ nhận.
“?”
Hoắc Thâm hỏi: “Tại sao lại không thể?”
“Ông chủ đứng sau Vân Thịnh là người lạnh lùng, Tô Tô trong sáng, tốt bụng như vậy, thậm chí còn cần được bảo vệ, sao có thể là người đó được?” Lục Minh Phong nói.
“...”
Hoắc Thâm không nói nên lời.
…
Tô Dĩ Trần được mời đến chỗ của Chủ tịch Tiền trên tầng bảy. Vừa bước vào, Chủ tịch Tiền đã mỉm cười, nói: “Người trẻ thật liều lĩnh và mạnh mẽ. Ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục nói về chuyện dang dở lần trước.”
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt ngồi trên ghế sofa, đối diện với chủ tịch Tiền.
Trợ lý và thư ký ngồi ở phía bên kia.
Tô Dĩ Trần vẫy tay, trợ lý hiểu ý, đi tới đưa bức tranh thủy mặc cho Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần mở bức tranh ra, anh cười nhẹ, nói: “Tôi nghe nói chủ tịch thích bức tranh này của ông lão Vu Minh, hôm nay tôi đến đây mượn hoa kính Phật, tặng làm quà cho ngài.”
Chủ tịch Tiền mỉm cười, nhấp một ngụm trà.
Ông ấy từ chối, nhưng cuối cùng không thể chịu được lời đề nghị nhiệt tình của Tô Dĩ Trần, nên ông ấy đã vui vẻ nhận lấy.
“Chủ tịch Tô, tôi cũng có hứng thú với sự nhạy bén trong kinh doanh và năng lực của cậu. Sau này chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn, nếu công việc ở thành phố Giang cần sự giúp đỡ, cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng giúp cậu.”
Chủ tịch Tiền nhấp một ngụm trà, cười ranh mãnh.
“Vậy thì, cảm ơn ông rất nhiều, tiền bối.” Tô Dĩ Trần cười nhẹ.
Không lâu sau.
Trợ lý bên cạnh chủ tịch Tiền nói: “Chủ tịch, tổng giám đốc Cố của tập đoàn Cố thị và tổng giám đốc Lục của tập đoàn Lục thị muốn gặp ông.”