Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 127: Bạch nguyệt quang và thế thân yêu đương

Cập nhật lúc: 2024-10-12 06:36:43
Lượt xem: 31

Giấu giếm...

 

Bùi Túc Nguyệt hơi sững sờ.

 

Cậu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần, chỉ trong khoảnh khắc, Bùi Túc Nguyệt đã cảm thấy mình bị mê hoặc, trái tim mỗi lần nhảy lên nhịp đập, đều là vì Tô Dĩ Trần.

 

Tô Dĩ Trần là viên kẹo ngọt, có thể hòa tan mọi đắng cay.

 

Tô Dĩ Trần cũng là ánh trăng sáng thuần khiết trong lòng cậu, là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trong tim.

 

“Nếu… nếu em còn giấu anh chuyện gì, anh có trách em không, anh có… không cần em nữa không?”

 

Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt hiện lên một tầng nước mắt.

 

Trong đáy mắt cậu là sự lo lắng bất an, biểu hiện hoảng loạn cho thấy tâm trạng hiện tại của cậu, như một chú cún nhỏ từng bị bỏ rơi một lần, sợ bị chủ nhân bỏ rơi lần nữa.

 

Tô Dĩ Trần hơi sững sờ, tim thắt lại, vô cùng đau lòng.

 

Anh nghiêm túc nói: “Túc Túc, anh đã hứa với em, sẽ không rời xa em.”

 

“Vâng…”

 

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, cậu dừng xe ở bãi đỗ bên ngoài biệt thự, sau đó quay đầu lại, ôm Tô Dĩ Trần vào lòng.

 

Tô Dĩ Trần nghe nhịp tim của Bùi Túc Nguyệt, giọng anh ấm áp: “Năm đó, anh tưởng bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho em… nhưng… xin lỗi, Túc Túc.”

 

Bùi Diệu bị “giết chết”, còn sống sót là Bùi Túc Nguyệt.

 

Tô Dĩ Trần không biết trong khoảng thời gian đó, Túc Túc đã phải trải qua những gì.

 

Nếu có thể, Tô Dĩ Trần hy vọng Bùi Diệu chưa bao giờ trải qua những điều đó.

 

“Đừng nhắc nữa, mọi chuyện đã qua rồi.” Bùi Túc Nguyệt nhỏ giọng nói: “Dù sao anh cũng phải hứa với em, nếu sau này em có làm sai chuyện gì, anh có thể đánh mắng em, trừng phạt thế nào cũng được… nhưng anh không được rời xa em.”

 

Bùi Túc Nguyệt vừa nói, vừa hôn lên trán Tô Dĩ Trần.

 

Cậu là một kẻ điên.

 

Một kẻ điên giả vờ làm người bình thường.

 

Một kẻ điên đeo chiếc mặt nạ dịu dàng, giả tạo.

 

Bùi Túc Nguyệt vô cùng sợ hãi việc mình sẽ để lộ con người thật trước mặt Tô Dĩ Trần, Tô Dĩ Trần sẽ ghét bỏ cậu, sợ cậu, thậm chí rời xa cậu.

 

Ở nước ngoài, cậu đã cho người lén chụp các bức ảnh của Tô Dĩ Trần; lén đặt máy định vị lên người; chuẩn bị một căn phòng riêng để giam giữ Tô Dĩ Trần…

 

Bas

Tất cả chỉ để phòng trường hợp xấu nhất.

 

Nếu một ngày nào đó, Tô Dĩ Trần bỏ rơi cậu.

 

Cậu sẽ đánh ngất Tô Dĩ Trần, đưa anh ra nước ngoài, nhốt lại, rồi sống trong thế giới hạnh phúc chỉ có hai người.

 

Nhưng nếu làm vậy, Tô Dĩ Trần chắc chắn sẽ hận cậu, Bùi Túc Nguyệt sợ rằng Tô Dĩ Trần sẽ ghét mình, cho nên trừ khi không còn cách nào khác, Bùi Túc Nguyệt sẽ luôn cẩn thận, tuyệt đối không để lộ cái đuôi cáo của mình.

 

Sự ghen tuông và chiếm hữu của chú cún con phải được giấu đi, mọi mặt tối đều phải giấu một cách hoàn hảo.

 

Chỉ cần tỏ ra đáng thương cầu xin sự thương cảm của chủ nhân là đủ.

 

Tô Dĩ Trần mỉm cười ngẩng đầu lên, hôn lên môi Bùi Túc Nguyệt, anh giơ tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Bùi Túc Nguyệt, mỉm cười vuốt ve vành tai cậu, nói: “Túc Túc, em yên tâm, anh sẽ không rời xa em, chỉ cần em ngoan, nghe lời anh, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

 

“Bởi vì, anh yêu em mà.”

 

Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng nói.

 

Ngọt ngào quá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-127-bach-nguyet-quang-va-the-than-yeu-duong.html.]

Ngọt quá…

 

Trong lòng Bùi Túc Nguyệt như có pháo hoa bùng nổ.

 

Cậu ôm chặt Tô Dĩ Trần, tựa cằm lên đỉnh đầu Tô Dĩ Trần, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.

 

Cảm giác bất an và ghen tuông ngay lập tức tan biến, những ham muốn đen tối trong đầu cũng biến mất hoàn toàn.

 

Chỉ còn lại vị ngọt của tình yêu mà Tô Dĩ Trần trao cho.

 

“Anh à, anh đối với em thật tốt.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nói.

 

“Em cũng yêu anh.”

 

Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tô Dĩ Trần.

 

Hai người hôn nhau nồng nhiệt trong xe, hôn rất lâu.

 

Không khí trong xe ngay lập tức trở nên vô cùng mờ ám.

 

“Anh à, mùi vị trong miệng anh thật ngọt, em thích lắm, em muốn ngày nào cũng được nếm hương vị của anh.” Bùi Túc Nguyệt nâng cằm Tô Dĩ Trần, khẽ nói: “Không chỉ hương vị trong miệng anh, mà cả hương vị khắp cơ thể anh, em đều muốn nếm mỗi ngày…”

 

Tô Dĩ Trần đỏ mặt.

 

“Túc Túc, đừng ở trong xe, về phòng làm.”

 

“Được…”

 

Bùi Túc Nguyệt xuống xe, kéo tay Tô Dĩ Trần, quay trở lại biệt thự, rồi trực tiếp bế Tô Dĩ Trần lên, đưa về phòng.

 

Tô Dĩ Trần được Bùi Túc Nguyệt bế ngang, anh từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây chuyền trên cần cổ thon dài của Bùi Túc Nguyệt, lười biếng nheo mắt: “Túc Túc, hôm nay có thể quá đà một chút.”

 

“Được.” Mắt Bùi Túc Nguyệt lập tức sáng lên.

 

Cuối cùng, hai người ở trước cửa sổ sát đất ~ ba tiếng đồng hồ.

 

Tô Dĩ Trần bị ép phải uống rất nhiều sữa.

 

Nhưng anh không thể uống thêm nữa, sữa trắng đều tràn ra ngoài.

 

...

 

Tô Dĩ Trần gối đầu lên cánh tay Bùi Túc Nguyệt, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, anh thở nhẹ, dường như đã ngủ.

 

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Dĩ Trần, sau đó hài lòng ôm anh đi vào giấc ngủ.

 

Đây là phước phần đã tích góp suốt mười tám kiếp của cậu, nên mới có được một người vợ vừa đẹp trai vừa dịu dàng như Tô Dĩ Trần.

 

“Vợ ơi…”

 

Bùi Túc Nguyệt thì thầm gọi.

 

Cậu thỏa mãn nhìn Tô Dĩ Trần.

 

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đeo nhẫn đính hôn của anh. Hai người đeo cùng kiểu nhẫn đính hôn, thật sự rất xứng đôi.

 

Cậu cầm điện thoại, tìm một góc độ chụp vài bức ảnh hai bàn tay.

 

Sau đó chọn hai tấm đẹp nhất, Bùi Túc Nguyệt mở Weibo, đăng hai tấm ảnh lên tài khoản chính của mình, kèm theo chú thích:

 

Bùi Túc Nguyệt: Ở bên người mình yêu, làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc ~ [hình ảnh] [hình ảnh]

 

Dường như chỉ trong một giây.

 

Dưới bài đăng Weibo này, đã có hàng nghìn bình luận.

 

 

Loading...