Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 122: Tô Dĩ Trần bênh vực Bùi Túc Nguyệt
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:42:37
Lượt xem: 45
Mắt Bùi Túc Nguyệt đỏ bừng, vì vài câu nói của Cố Hàn Chu mà ghen tị đến mức mắt đỏ lên, ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm vào Cố Hàn Chu, rõ ràng cậu đã coi đối phương là kẻ thù không đội trời chung.
Từ khi về nước, không, từ khi ở nước ngoài, cậu đã phát điên vì ghen tị khi biết Tô Dĩ Trần và Cố Hàn Chu ở bên nhau, hận không thể lập tức về nước g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Hàn Chu.
Nhưng lúc đó cậu không thể về.
Những âm mưu và sự đấu đá trong Bùi thị đầy áp lực, học hành đè nặng khiến cậu không thể thở nổi, còn có triệu chứng phát điên sau khi ra khỏi nơi trị liệu, đôi lúc cậu không kiểm soát được và làm tổn thương người khác, tất cả những điều đó đều cần phải giải quyết một cách êm đẹp.
Chỉ riêng việc tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị những gì cậu đã trải qua trong phòng khám tối tăm, đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức của cậu…
Cậu rất sợ mình sẽ không thể kiểm soát bản thân, làm tổn thương Tô Tô khi gặp lại anh. Cậu ghét bản thân mình khi đó, không thể tha thứ cho chính mình vì có thể sẽ làm tổn thương Tô Tô, thậm chí có khuynh hướng tự căm ghét và tự làm hại bản thân.
May mắn là tất cả đã qua.
Nhưng cậu vẫn rất ghen tị…
Cậu đã dốc toàn bộ sức lực để có thể xuất hiện trước Tô Dĩ Trần với vẻ ngoài sạch sẽ, dịu dàng. Chỉ cần được cùng Tô Dĩ Trần ăn một bữa cơm đơn giản, cậu đã cảm thấy mãn nguyện.
Bas
Nhưng tất cả những điều này, Cố Hàn Chu lại dễ dàng có được.
Cậu ghen tị với Cố Hàn Chu, vì hắn có thể dễ dàng gặp người mà cậu khao khát gặp, ghen tị vì Cố Hàn Chu có thể ở bên Tô Tô mỗi ngày, ghen tị vì Cố Hàn Chu đã từng thoải mái tận hưởng toàn bộ tình yêu của Tô Tô!
Những điều này sao không làm cậu ghen tị được?
Tô Tô vốn dĩ là của tôi!
Tô Tô chỉ có thể là của tôi!
Tất cả mọi thứ của Tô Tô, vốn dĩ đều thuộc về tôi!
Cố Hàn Chu nhìn thấy ánh mắt đầy ghen tị và ác ý của Bùi Túc Nguyệt, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự ác ý này hoàn toàn nhằm vào mình.
Đôi mắt đỏ hoe của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nheo lại, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt càng làm tăng thêm sự nguy hiểm. Cậu cố nén lại cảm xúc tiêu cực của mình, nhẹ giọng nói: “Cố Hàn Chu, là anh vẫn luôn tự mình đa tình, từ đầu đến cuối, anh ấy đểu chưa từng yêu anh. Người anh ấy yêu chỉ có tôi.”
Cố Hàn Chu nhìn vào ánh mắt đầy ghen tị của Bùi Túc Nguyệt, hắn càng cảm mình đã nhìn nhầm người, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng với Bùi Túc Nguyệt.
Hắn thậm chí không hiểu tại sao mình lại từng thích Bùi Túc Nguyệt.
Nhưng mà…
Bùi Túc Nguyệt nói, Tô Dĩ Trần không yêu hắn?
Cố Hàn Chu không nhịn được cười lạnh.
Tô Dĩ Trần làm sao có thể không yêu hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-122-to-di-tran-benh-vuc-bui-tuc-nguyet.html.]
Cái kiểu tự lừa dối mình của Bùi Túc Nguyệt thật là nực cười.
Cố Hàn Chu quyết định không tranh luận vấn đề này với cậu.
Tô Dĩ Trần có yêu hắn hay không, trong lòng Cố Hàn Chu tự biết rõ.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Hàn Chu nhìn chằm chằm vào Bùi Túc Nguyệt: “Bùi Túc Nguyệt, tôi không biết tại sao cậu lại lừa tôi đính hôn. Nếu cậu không thích tôi, cậu có thể nói ra, không cần thiết phải lừa gạt tôi, cậu làm thế này khiến cả nhà họ Cố và nhà họ Bùi đều mất mặt.”
Bùi Túc Nguyệt hung dữ nhìn chằm chằm vào Cố Hàn Chu, bỗng dưng bật cười.
“Để lừa anh đấy, đồ bị cắm sừng, Cố Hàn Chu.”
“Cậu nói gì cơ?!”
Cố Hàn Chu nhíu mày, đôi mắt lập tức ánh lên vẻ giận dữ.
Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nheo mắt: “Nếu không phải anh ba lòng hai dạ, bắt cá hai tay, vừa nuôi Tô Tô, vừa giả vờ quan tâm đến tôi, vừa bàn chuyện đính hôn với tôi, vừa muốn có tình nhân bí mật… Nếu không phải lòng tham không đáy muốn có cả hai, làm sao tôi có thể lừa được anh?”
“Cố Hàn Chu, anh thật sự thích ai, yêu ai, muốn ai, anh ngu ngốc đến mức không phân biệt được! Anh nằm giữa hai người, cho rằng cả hai đều thích anh, muốn có cả hai, kết quả là chẳng được ai cả!”
“Có kết cục này, chẳng phải là quá xứng đáng với anh sao?”
Bùi Túc Nguyệt nói ra từng câu từng chữ, đôi mắt phượng nheo lại, dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm đối phương.
Thấy khuôn mặt Cố Hàn Chu lúc xanh lúc trắng, Bùi Túc Nguyệt hài lòng cười nhẹ một tiếng.
“Bùi Túc Nguyệt, đm cậu nói cái gì?! Đm cậu nói cái gì hả?!”
Cố Hàn Chu bị chọc trúng chỗ đau, hai mắt đỏ ngầu, hung dữ nhìn Bùi Túc Nguyệt, hắn tiến lên túm lấy cổ áo Bùi Túc Nguyệt, định tung nắm đấm.
Bùi Túc Nguyệt hơi nhướng mày, chỉ đứng yên.
Nhưng ngay giây sau..
Tô Dĩ Trần túm chặt cổ tay Cố Hàn Chu, dùng sức rất lớn vặn ngược cổ tay hắn, “rắc” một tiếng, dường như xương đã bị bẻ gãy. Anh đưa chân đạp lên xương bánh chè của Cố Hàn Chu, đẩy hắn ngã ra sau.
Cố Hàn Chu lảo đảo lùi lại mấy bước, đôi mắt đỏ ngầu, không thể tin nổi nhìn Tô Dĩ Trần.
Dường như không thể tin được, Tô Dĩ Trần lại vì Bùi Túc Nguyệt mà đánh hắn.
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn Cố Hàn Chu, ẩn chứa sự tàn nhẫn khiến người ta kinh hãi.
Bất kỳ ai làm tổn thương Bùi Túc Nguyệt, anh đều sẽ nổi giận.
Anh lạnh lùng nhìn Cố Hàn Chu: “Tổng giám đốc Cố, đánh vị hôn phu của tôi ngay trước mặt tôi, anh có coi tôi ra gì không?”