Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 121: Bạch nguyệt quang và tra công trở mặt thành thù
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:42:10
Lượt xem: 47
Cố Hàn Chu chuyển sang nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, người mà hắn đã từng coi như vầng trăng cao quý không thể xâm phạm trong trái tim, lặng lẽ yêu thầm, chờ đợi Bùi Túc Nguyệt trong nhiều năm.
Hắn đã phủ lên người Bùi Túc Nguyệt nhiều hình ảnh đẹp đẽ, nghĩ rằng Bùi Túc Nguyệt là người tốt đẹp, dịu dàng, trong sáng, là một thiên thần tốt bụng.
Nhưng hiện tại…
Hắn dần nhận ra, dưới vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo của Bùi Túc Nguyệt, là một trái tim độc ác và nham hiểm.
Bùi Túc Nguyệt không phải là vầng trăng cao quý trên trời cao, cậu là con rắn độc xinh đẹp và rực rỡ ẩn nấp dưới bóng cây âm u, một con rắn độc ăn thịt người.
Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn biết rằng Tô Dĩ Trần chỉ là người tình thế thân của mình, và điều làm Cố Hàn Chu cảm thấy ghê tởm hơn chính là, Bùi Túc Nguyệt biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Tô Dĩ Trần, nhưng vẫn giả vờ không biết, thản nhiên sống ở nhà họ Cố.
Hơn nữa, cậu còn lén lút tán tỉnh Tô Dĩ Trần, liếc mắt đưa tình, âm thầm thông đồng với nhau, lén lút qua lại sau lưng hắn, hai người thậm chí... thậm chí còn làm những chuyện đó… trên giường của hắn... để lại những dấu vết đó...
Cố Hàn Chu tức giận đến mức cả khuôn mặt tái xanh, khi hắn trở về nhà, lập tức cho người tháo dỡ phòng ngủ chính, sau đó sửa lại từ đầu, suốt nửa tháng hắn đều ngủ ở phòng ngủ phụ.
Còn nữa.
Bùi Túc Nguyệt thậm chí còn lừa gạt hắn việc đính hôn, rõ ràng nói người đính hôn là hắn, liên hôn giữa hai gia tộc lớn nhà họ Cố và nhà họ Bùi, thậm chí cả thành phố đều biết.
Vô số ánh mắt đều chú ý và mong chờ cuộc liên hôn này, nhưng cuối cùng, Bùi Túc Nguyệt lại tuyên bố đính hôn với Tô Dĩ Trần ngay trước mặt tất cả mọi người… điều này khiến hắn mất hết mặt mũi, trở thành trò cười và chủ đề bàn tán trong giới thượng lưu của thành phố Giang.
Cố Hàn Chu bây giờ đi đâu cũng cảm thấy đối tác kinh doanh đều đang thầm cười nhạo hắn về chuyện này.
Hắn cảm thấy mất mặt, chuyện này quá xấu hổ, thậm chí cũng ít ra ngoài hơn.
Tất cả những chuyện này đều do Bùi Túc Nguyệt gây ra.
Hình ảnh đẹp đẽ của Bùi Túc Nguyệt trong mắt Cố Hàn Chu hoàn toàn sụp đổ.
Cố Hàn Chu nhìn chằm chằm Bùi Túc Nguyệt, khuôn mặt hắn trông cực kì khó coi, giống như vừa nuốt phải ruồi bọ, hắn lạnh lùng nói: “Bùi Túc Nguyệt, cậu để tay lên n.g.ự.c tự hỏi lòng mình đi, buổi lễ đính hôn đó có bao nhiêu gian dối? Tô Dĩ Trần thực sự là vị hôn thê của cậu sao?”
Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt trở nên lạnh lẽo.
“Buổi lễ đính hôn của tôi và anh ấy đã công bố trước công chúng, chúng tôi tâm ý tương thông, trước mặt mọi người hoàn thành nghi thức đính hôn, tôi và anh ấy là mối quan hệ vợ chồng sắp cưới chân chính!”
“Như vậy làm sao có thể tính là gian dối??”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-121-bach-nguyet-quang-va-tra-cong-tro-mat-thanh-thu.html.]
Cố Hàn Chu cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu nghĩ cậu ta thật sự yêu cậu sao?”
“Anh ấy đương nhiên yêu tôi, yêu tôi thật lòng, còn là người yêu tôi nhất.” Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, hơi nâng cằm, đôi mắt phượng nhẹ nhàng híp lại tỏ vẻ tự mãn.
Anh yêu cậu nhất.
Bas
Tô Dĩ Trần sẽ tỉ mỉ nghiên cứu những món ăn mà cậu thích, thỉnh thoảng chuẩn bị những món quà lãng mạn bất ngờ cho cậu, sẽ dịu dàng ôm lấy cậu, nói “Túc Túc, anh yêu em”. Thỉnh thoảng anh sẽ nằm trong vòng tay cậu, lười biếng đọc sách hoặc làm việc. Ánh mắt Tô Dĩ Trần nhìn cậu luôn dịu dàng, tràn đầy yêu thương.
Tô Dĩ Trần sẽ nhẹ nhàng đeo chiếc vòng khắc tên “Tô Dĩ Trần” lên cổ cậu, sau đó nắm lấy dây, đôi chân trắng trẻo như ngọc đặt lên vai cậu, nhìn cậu từ trên cao xuống như một nhà vua kiêu hãnh, tự tin kiểm soát, nhưng lại dịu dàng, thương xót. Khiến người ta muốn quỳ dưới chân anh, mãi mãi trung thành.
Khi Tô Dĩ Trần nằm dưới thân cậu, được cậu yêu thương, anh thường khóc đến đỏ cả mắt, cho dù khàn giọng cũng không ngừng lặp lại câu “Túc Túc, anh yêu em…”
Vô số kí ức vui vẻ đẹp đẽ tràn ngập trong đầu, khiến Bùi Túc Nguyệt hạnh phúc đến mức toàn thân như đang chìm trong bong bóng màu hồng.
Cậu chìm đắm trong tình yêu và dục vọng dịu dàng mà Tô Dĩ Trần mang lại. Chỉ cần Tô Dĩ Trần dịu dàng nhìn cậu một cái, cậu cũng cảm thấy đó là ân huệ, là phần thưởng.
Bùi Túc Nguyệt cảm thấy mình như đang sống trong thiên đường, thế giới cực lạc cũng chỉ đến thế này thôi.
Anh yêu cậu, điều quan trọng là, tình yêu mà Tô Dĩ Trần dành cho cậu là chân thật.
Kẻ ngu ngốc Cố Hàn Chu bị bỏ rơi thì hiểu cái gì chứ?
Bùi Túc Nguyệt nhìn Cố Hàn Chu với ánh mắt vừa thương hại vừa khinh thường: “Anh ấy chính miệng nói với tôi, anh ấy yêu tôi.”
Cố Hàn Chu bị từ “anh ấy” làm cho buồn nôn.
Sắc mặt Cố Hàn Chu trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lùng pha chút thương hại nhìn Bùi Túc Nguyệt: “Bùi Túc Nguyệt, cậu thật quá mơ mộng. Người Tô Dĩ Trần yêu không phải là cậu đâu, cậu ta không thể yêu cậu!”
Bùi Túc Nguyệt hơi giật mình, vì thiếu cảm giác an toàn, nên đôi mắt cậu lập tức đỏ hoe, trong mắt ánh lên vẻ cố chấp điên cuồng. Cậu siết chặt tay: “Anh ấy không yêu tôi, chẳng lẽ lại yêu anh sao?”
“Người Tô Dĩ Trần yêu đương nhiên là tôi.”
Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh lùng u ám, mang theo khí thế áp đảo, dường như muốn đè bẹp Bùi Túc Nguyệt: “Tô Dĩ Trần yêu tôi đến mức nào, tất cả mọi người đều có thể chứng minh.”
Cố Hàn Chu tiếp tục nói:
“Cậu ấy chăm sóc tôi như chăm sóc chồng, yêu tôi như sinh mệnh, mỗi đêm cậu ấy đều chờ tôi đến tận hai giờ sáng, nấu canh cho tôi uống, làm bữa trưa mang đến công ty sợ tôi đói, mỗi sáng chuẩn bị cà phê cho tôi. Cậu ấy chăm sóc tôi cẩn thận chu đáo, nghe lời tôi, có thể khóc chỉ vì một câu nói của tôi, cậu ấy dọn dẹp nhà họ Cố gọn gàng ngăn nắp… Túc Túc, cậu không thể tưởng tượng nổi cậu ấy yêu tôi đến mức nào.”