Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 114: Bùi Túc Nguyệt yêu Tô Dĩ Trần vô điều kiện
Cập nhật lúc: 2024-10-04 18:49:48
Lượt xem: 40
Lục Minh Phong tiến lên trước một bước, muốn nhìn kỹ Tô Dĩ Trần.
Nhưng Bùi Túc Nguyệt đã đưa tay ngăn cản anh ta, thái độ của cậu vẫn luôn xa cách: “Tô Tô không thích anh ở quá gần anh ấy.”
Trong giây lát, ánh mắt hận ý của Lục Minh Phong rơi trên mặt Bùi Túc Nguyệt. Nhưng ngay sau đó, anh ta phớt lờ Bùi Túc Nguyệt, lập tức nhìn Tô Dĩ Trần trong xe.
Anh ta thấp giọng nói: “Thần Thần, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh…”
Còn chưa nói xong, Tô Dĩ Trần đã mất kiên nhẫn ngắt lời: "Tôi đã nói rõ ràng rồi mà, còn gì để nói nữa?"
Lục Minh Phong luôn là một người quyết đoán trên thương trường, giây phút này lại bối rối trước những lời nói lạnh lùng của người em trai ruột. Anh ta nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Tô Dĩ Trần: “Thần Thần…”
“Đừng gọi tôi là Thần Thần.” Tô Dĩ Trần không thích dây dưa với Lục Minh Phong, lạnh lùng nói: “Tôi không phải Lục Thần, tôi là Tô Dĩ Trần, xin đừng gọi nhầm tên tôi, tổng giám đốc Lục.”
Lục Minh Phong chưa bao giờ biết được một câu nói đơn giản lại có thể có sức tàn phá như vậy. Tay anh ta mất kiểm soát, không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn em trai mình.
“Túc Túc, lại đây, lái xe về thôi.”
Tô Dĩ Trần nhẹ giọng gọi.
“Được!” Trong mắt Bùi Túc Nguyệt hiện lên sự hưng phấn, Tô Tô gọi tên cậu, như con ch.ó thấy chủ nhân của mình vui mừng vẫy đuôi.
Đồng thời, cậu quay lại nhìn Lục Minh Phong một cách khiêu khích, như đang muốn nói, nhìn xem, Tô Tô chỉ để ý đến tôi.
Bộ dạng của cậu giống như một chú chó lớn đã tranh giành tình thương thành công, đang khoe mẽ với con ch.ó khác.
Khi Lục Minh Phong nhìn thấy vẻ đắc ý của Bùi Túc Nguyệt, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng.
Bas
Bùi Túc Nguyệt đã ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại.
“Thần Thần, Thần Thần!”
“Nghe anh nói, nghe anh nói đi!”
Ở bên ngoài, Lục Minh Phong không ngừng gõ vào cửa sổ xe, Tô Dĩ Trần không nhìn, chỉ quay mặt đi chỗ khác.
Bùi Túc Nguyệt nhanh chóng lái xe rời đi.
Lục Minh Phong nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe, nhìn thẳng về hướng xe đang chạy! Anh ta gọi điện thoại cho ai đó.
“Anh Lục.”
“Tôi muốn kiểm tra chiếc xe có biển số Giang *****.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Minh Phong cúp điện thoại, hai tay yếu ớt buông thõng xuống.
Anh ta ngồi bên lề đường, dùng lòng bàn tay to lớn che đôi mắt đẫm lệ.
…
Trên xe, Bùi Túc Nguyệt bật một bản nhạc mà Tô Dĩ Trần thích nghe, vừa lái xe vừa cười nói: “Anh, hôm nay chúng ta đến Vườn Thúy Khê ăn tôm hùm Úc nhé. Em đã đặt chỗ rồi, vậy nên đi bây giờ nhé, được không?”
“Được.” Tô Dĩ Trần gật đầu đồng ý.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, có hơi choáng váng.
“Anh, ngày mai em sẽ nhờ người làm vườn trồng hoa hồng trong vườn của chúng ta, loài hoa anh yêu thích, ừm... trồng ở đâu là tốt nhất?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-114-bui-tuc-nguyet-yeu-to-di-tran-vo-dieu-kien.html.]
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng, đầu óc lơ đãng không biết suy nghĩ điều gì.
“Anh…?”
“Tô Tô?”
Tô Dĩ Trần chợt tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, hơi ngẩn người: “Sao vậy?”
Bùi Túc Nguyệt khẽ cười một tiếng, cậu quay người sang, giúp Tô Dĩ Trần tháo dây an toàn, sau đó nhẹ nhàng hôn anh: “Anh à, chúng ta đến nơi rồi.”
Tô Dĩ Trần lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc của Bùi Túc Nguyệt. Anh hít một hơi thật sâu, đột nhiên ôm lấy cậu.
“Xin lỗi, Túc Túc, vừa rồi anh mất tập trung.”
Bùi Túc Nguyệt cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Cậu ôm Tô Dĩ Trần vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh không bao giờ phải nói xin lỗi với em đâu.”
Tô Dĩ Trần nghiêm túc nhìn gương chiếu hậu trong xe, bắt gặp ánh mắt trong trẻo của chính mình: “Túc Túc, chúng ta bình đẳng như nhau, vừa rồi anh đối xử lạnh nhạt với em, anh có lỗi với em.”
Bùi Túc Nguyệt không đồng ý: “Anh làm gì cũng đúng.”
Tô Dĩ Trần vuốt tóc Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Em không thấy hôm nay anh từ chối bọn họ là vô tâm, là lạnh lùng sao?”
Bùi Túc Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nhìn Tô Dĩ Trần.
“Dù anh có làm gì đi nữa, nhất định anh đều có lý do.”
Nói xong, Bùi Túc Nguyệt hơi mím môi, hai mắt đỏ hoe, có chút ghen tị, nói: “Cho dù... cho dù anh đồng ý trở về nhà họ Lục và nhận lại người thân, anh cũng đúng, miễn sao đó là điều anh muốn làm, em ủng hộ anh vô điều kiện.”
Cho dù cậu ghen tị, cho dù cậu không muốn…
Cậu sợ bị tước đoạt đi tình yêu của Tô Tô.
Nhưng chỉ cần Tô Dĩ Trần sẵn lòng trở về nhà họ Lục nhận người thân của mình, Bùi Túc Nguyệt sẽ luôn ủng hộ sự lựa chọn của anh, giấu kín sự ghen tị mãnh liệt trong lòng.
Tô Dĩ Trần cười nhẹ, hôn Bùi Túc Nguyệt, nói: “Ý kiến của em cũng quan trọng không kém.”
Anh mơ hồ nhận thức được ham muốn chiếm hữu của Bùi Túc Nguyệt, nhưng anh không cảm thấy chán ghét, mà ngược lại, anh yêu sự chiếm hữu này.
Đồng thời, anh cũng sẽ dành hết tình yêu và tình cảm của mình cho Bùi Túc Nguyệt.
Tô Dĩ Trần biết Bùi Túc Nguyệt có vấn đề về tâm lý.
Bùi Túc Nguyệt đặt anh lên hàng đầu, luôn nghĩ đến anh. Nhưng cậu không bao giờ nghĩ cho bản thân, cậu thậm chí có thể làm điều tiêu cực vì tình yêu, có xu hướng tự cắn xé bản thân và ghê tởm chính bản thân mình.
Tô Dĩ Trần đã nói trực tiếp lẫn ẩn ý khuyên bảo cậu nhiều lần…
Bùi Túc Nguyệt đều nghĩ rằng Tô Dĩ Trần không còn yêu cậu, không muốn cậu nữa, nên cậu đã quỳ xuống khóc lóc, cầu xin anh đừng bỏ rơi cậu.
Tô Dĩ Trần càng cảm thấy đau lòng hơn.
Túc Túc chưa bao giờ yêu bản thân mình.
Vậy thì hãy để anh yêu Túc Túc nhiều hơn.