Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 111: Anh trai cầu xin sự tha thứ (tình thân)
Cập nhật lúc: 2024-10-04 18:47:24
Lượt xem: 47
Tô Dĩ Thần nói: "Không cần suy nghĩ nữa."
Thái độ của anh quyết liệt và thờ ơ, người nhà họ Lục nhìn Tô Dĩ Trần bằng đôi mắt đẫm lệ, không biết phải tiếp tục thuyết phục anh về nhà như thế nào.
Một lúc lâu sau, Lục Minh Phong mới ngẩng đầu nhìn Tô Dĩ Trần: "Thần Thần, vì Minh Thần nên em mới không muốn về nhà sao?"
Tô Dĩ Trần chuyển ánh mắt sang Lục Minh Phong, khóe môi khẽ nhấc lên, lạnh nhạt nói: "Anh Lục, anh không thấy điều này rất buồn cười sao? Bởi vì Lục Minh Thần? Tại sao anh không nghĩ ra là do bản thân anh?”
Những lời này vừa nói ra.
Lục Minh Phong cảm giác như trái tim mình bị ngàn mũi tên xuyên qua, trái tim như đang rỉ máu.
Anh ta nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu, nói: “Thần Thần, anh xin lỗi vì những chuyện trước đây anh đã làm với em. Nếu em không muốn về nhà vì chuyện đó, thì em hãy trừng phạt anh, hoặc là làm bất cứ điều gì mà em muốn. Được! Em không muốn nhận anh là anh trai của em cũng không sao. Còn ba mẹ, ba mẹ chỉ muốn đưa em về nhà, em hãy về nhà vì bọn họ đi... họ nhớ rất nhớ em.”
Tô Dĩ Trần nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Minh Phong, nhưng trong đầu anh lại cảm thấy Lục Minh Phong như ở trên cao nhìn xuống mà trách móc mình.
Anh nhìn Lục Minh Phong, mắt hơi đỏ lên, đáy mắt không có biểu cảm gì.
“Anh nói đúng, tôi ghét anh. Anh Lục, tại sao anh lại là anh ruột của tôi chứ?”
Bas
Sắc mặt Lục Minh Phong trở nên cứng đờ, cả người như bị dội một gáo nước lạnh, khiến toàn thân anh ta run lên, khó chịu không nói được lời nào.
Đúng vậy, anh ta rất hối hận. Tại sao anh ta ở khắp mọi nơi, ở mọi thời điểm đều gây khó dễ cho Tô Dĩ Trần?
Tô Dĩ Trần nhìn thấy sự hối hận của Lục Minh Phong.
Anh cười chế giễu: “Chỉ cần nghĩ đến việc anh là anh trai ruột của tôi, thì trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc trước đây anh vì Lục Minh Thần mà không quan tâm sự thật là gì đã vu khống tôi trộm đồ của cậu ta, ép tôi quỳ xuống xin lỗi việc tôi không làm.”
Trong bữa tiệc sinh nhật tại nhà họ Cố, Lục Minh Thần và những người khác đã vu khống anh là tên trộm. Lục Minh Phong cảm thấy hổ thẹn với anh, người đàn ông cao lớn cúi đầu trước mặt Tô Dĩ Trần, trong lồng n.g.ự.c dâng lên sự bất lực và hối hận không tả nổi.
“Anh xin lỗi… Thần Thần.”
"Xin lỗi thì có ích gì? Chuyện đã xảy ra rồi, tôi không bao giờ có thể quên được."
Cơn đau dữ dội ở n.g.ự.c Lục Minh Phong càng trở nên nặng nề hơn. Đôi mắt anh ta đã nhuốm đầy tia máu, đau đớn nhìn chàng trai trước mặt, cơn đau khiến anh ta không dám bước tới chỗ Tô Dĩ Trần.
“Thần Thần, anh…”
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn anh ta, nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-111-anh-trai-cau-xin-su-tha-thu-tinh-than.html.]
“Hơn nữa, ở tiệc sinh nhật của Lục Minh Thần, anh đã nghe lời cậu ta mà đánh tôi đến mức xuất huyết dạ dày, tôi phải vào bệnh viện chữa trị ba bốn ngày, anh Lục, sao tôi có thể quên được chuyện này?”
Tô Dĩ Trần càng nói, Lục Minh Phong càng cảm thấy trái tim mình như bị d.a.o cứa vào, vết thương nào cũng rỉ máu. Anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, cuối cùng bước tới chỗ anh.
“Thần Thần, anh xin lỗi vì tất cả những điều này.”
“Anh xin lỗi em, em có thể đánh anh cho đến khi nào em nguôi giận. Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, anh sẽ không bao giờ chống trả.”
Lục Minh Phong nắm tay Tô Dĩ Trần, nhưng rất nhanh đã bị Tô Dĩ Trần hung hăng hất ra.
Tô Dĩ Trần cười lạnh: "Đánh anh? Anh cho rằng tôi giống anh sao?"
Lục Minh Phong không khỏi run rẩy. Đôi bàn tay trống rỗng đưa ra đã đông cứng tại chỗ.
Tô Dĩ Trần vẫn nhìn anh ta, hai mắt anh càng ngày càng đỏ, giọng điệu càng hung hãn.
“Tôi ghét giọng điệu bố thí và thái độ trịch thượng của anh mỗi khi nhìn tôi, trong mắt anh tôi như thể là một thứ bẩn thỉu vô liêm sỉ.
Anh Lục, anh là chủ nhân, anh là người thừa kế của nhà họ Lục được mọi người kính trọng.”
“Không phải… Thần Thần, nếu anh biết em là em ruột của anh, anh sẽ không bao giờ làm điều này với em.” Đôi mắt của Lục Minh Phong đỏ bừng, toàn thân run rẩy nhìn vào Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần mỉm cười, nhìn Lục Minh Phong, nói: “Vậy ý của anh Lục là, nếu như tôi không phải em ruột của anh, giả sử tôi chỉ là Tô Dĩ Trần, thì tôi xứng đáng nhận được tất cả những lời vu khống, chỉ trích và buộc tội, tôi đáng phải gánh chịu tất cả những điều đó, và anh Lục không có khả năng đứng trước mặt tôi nói lời xin lỗi, đúng không?”
Khuôn mặt Lục Minh Phong tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, anh ta yếu ớt buông tay xuống: “Không có giả định như vậy, Thần Thần, em là em ruột của anh.”
“Chỉ cần trả lời, có hay không?” Tô Dĩ Trần nhìn thẳng vào anh ta.
Lục Minh Phong không muốn nói dối, anh ta khó khăn nói: "Đúng vậy."
Tô Dĩ Trần mỉm cười chế giễu.
Lục Minh Phong nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đỏ hoe lại, anh ta nói:
"Anh ích kỷ, đáng ghét, anh chỉ coi trọng lợi ích của mình, lợi ích của người thân và lợi ích của những người anh quan tâm. Thần Thần, em có ghét anh cũng không sao, oán giận anh, anh cũng không kêu ca nửa lời, anh thừa nhận, tất cả chỉ vì em là em ruột của anh.”
“Cho nên.” Tô Dĩ Trần cười: “Tôi và anh khác nhau.”
Lục Minh Phong mở to đôi mắt, nhìn Tô Dĩ Trần với ánh mắt buồn bã.