Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 108: Nhận người thân
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:53:26
Lượt xem: 41
Ngày hôm sau.
Bùi Túc Nguyệt dậy sớm làm bữa sáng cho Tô Dĩ Trần, đồng thời chuẩn bị ly sữa anh yêu thích. Cậu nấu ăn rất giỏi, luôn khiến Tô Dĩ Trần cảm thấy thèm ăn.
Sau khi Tô Dĩ Trần ăn sáng xong, Bùi Túc Nguyệt lái xe đưa Tô Dĩ Trần đến nơi hẹn với Lục Minh Phong.
Bùi Túc Nguyệt cụp mắt: “Anh, anh Lục hẹn nói chuyện với anh... Em nhớ lần trước anh ta đã đánh anh, em lo lắm, cho em vào cùng anh được không?”
Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt: “Em không cần phải tránh mặt, chúng ta cùng vào.”
“Được.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười.
Trong phòng riêng của quán cà phê.
Lục Bá Đình, Hoắc Nam Diên, Lục Minh Phong cùng với bác Giang đều đã ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt nghiêm nghị, có sự lo lắng, có cả sự gượng gạo. Bọn họ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hồi hộp chờ đợi người đã hẹn.
Lục Minh Phong an ủi: "Ba, mẹ, em ấy nhất định sẽ tới, mọi người yên tâm."
Lục Bá Đình thở dài gật đầu.
Hoắc Nam Diên xoa trán, lo lắng chờ đợi.
Ba mẹ nào sắp được nhìn thấy đứa con ruột mất tích nhiều năm của mình cũng đều không thể nào bình tĩnh được.
Đó chính là đứa trẻ mà gia đình họ đã nhớ thương bao năm qua.
Tưởng rằng Thần Thần đã chết, nhưng ai biết được ông trời lại đùa giỡn với họ như vậy, Thần Thần vẫn chưa chết, thậm chí còn quay trở lại. Bọn họ cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp tình yêu thương với tư cách là ba mẹ.
Vợ chồng Lục Bá Đình lo lắng, Lục Minh Phong cũng hồi hộp không kém ba mẹ.
Kể từ khi biết Tô Dĩ Trần là em trai ruột của mình, tất cả những gì anh ta thấy trong giấc mơ là vài lần gặp mặt với Tô Dĩ Trần.
Lục Minh Phong nắm chặt tay.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, chăm chú nhìn ra ngoài.
Trong ánh mắt chờ đợi và phấn khích của cả nhà, cuối cùng Tô Dĩ Trần cũng xuất hiện.
Tô Dĩ Trần mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây, nắm tay một người đàn ông cùng nhau bước vào. Cả hai cùng mặc một kiểu áo và quần, trông giống như một cặp trời sinh.
Tô Dĩ Trần dẫn Bùi Túc Nguyệt vào quán cafe.
Khi những người nhà họ Lục nhìn thấy Tô Dĩ Trần, đôi mắt họ lập tức đỏ lên, chăm chú nhìn anh.
Lục Minh Phong đứng dậy, đi lên chào hỏi, cúi đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Dĩ Trần, mừng rỡ nói: “Em đến rồi.”
Lục Minh Phong khẽ cau mày: “Chúng ta muốn nói chuyện riêng với em, Tô Dĩ Trần.” Ý của anh ta là muốn Bùi Túc Nguyệt rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-108-nhan-nguoi-than.html.]
Bùi Túc Nguyệt mở to mắt nhìn Lục Minh Phong.
Tô Dĩ Trần nắm lấy tay Bùi Túc Nguyệt, anh ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Túc Túc là vị hôn phu của tôi, chuyện của tôi cũng là chuyện của em ấy, không có gì phải giấu em ấy cả. Nếu tổng giám đốc Lục không đồng ý với sự có mặt của Túc Túc, thì tôi cũng không có hứng thú với chuyện của anh.”
Vẻ mặt Lục Minh Phong cứng đờ, anh ta liếc nhìn Bùi Túc Nguyệt, lại nhìn ba mẹ mình, sau đó nói với hai người Tô Dĩ Trần: “Mời ngồi.”
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, nắm lấy tay anh.
Hai người ngồi xuống.
Phục vụ mang đến vài tách cà phê, món điểm tâm và bít tết.
“Không biết hôm nay người nhà họ Lục gặp tôi có việc gì?” Tô Dĩ Trần là người đầu tiên lên tiếng.
Lục Bá Đình nhìn Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt vừa phức tạp vừa yêu thương, khiến da đầu Tô Dĩ Trần tê dại.
Cuối cùng, Lục Bá Đình đưa một tập tài liệu cho Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nghi ngờ nhận lấy.
Lục Bá Đình nắm chặt tay, mặc dù đã tung hoành giới kinh doanh và chính trị trong nhiều năm, nhưng ông lại trở nên lo lắng, không biết nói gì khi đối mặt với đứa con trai nhỏ sắp nhận lại của mình. Ông thở dài nói:
“Theo xét nghiệm quan hệ cha con của bệnh viện, có thể xác nhận rằng con là con ruột của ba, Lục Bá Đình. Tên thật của con là Lục Thần.
Hơn hai mươi năm trước con đã bị bảo mẫu bắt cóc. Trong khi chúng ta tìm kiếm con, chúng ta đã bị đám người đó lừa gạt, tưởng rằng con đã chết…”
“Nhưng điều chúng ta thực sự không biết là con đã được bán lại cho Trần Cường. Nửa tháng trước, chúng ta đã theo dõi Trần Cường và biết được mọi chuyện đã xảy ra khi đó.”
Lục Bá Đình kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tô Dĩ Trần.
Trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nghe Lục Bách Đình nói xong, Tô Dĩ Trần cúi đầu nhìn vào tờ giấy xét nghiệm ADN trong tay.
Đồng tử của anh co rút lại, chăm chú nhìn kết quả trên giấy.
Người nhà nhìn biểu cảm của anh.
Thấy sắc mặt anh vẫn không thay đổi, Lục Bá Đình nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng, ông nói tiếp: “Ở đây còn có rất nhiều thông tin, bao gồm giấy khai sinh của con, cũng như những bức ảnh và đồ chơi khi con còn là một đứa trẻ. Người bảo mẫu có liên quan đến vụ án và nhóm của bà ta đã bị bỏ tù, chúng ta cũng có thể cho con xem hồ sơ về tội ác của họ.”
Lục Bá Đình chưa kịp nói xong, Tô Dĩ Trần đã đóng tài liệu lại, sau đó đặt nó trở lại lên bàn.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh và thờ ơ.
"Vậy thì sao?"
Bas