Tống Diêu bỏ chạy , ngay cả lọ thuốc cũng quên mang theo.
 lau miệng,  đến mức đáng sợ  ?
Hệ thống : [Cô      mà là quá  !]
 trợn trắng mắt, đúng là  ép  tới cùng mới chịu.
 mà...
Một nụ hôn thôi, mười vạn  túi. Nếu giờ   tiếp tục chơi lớn, thì đúng là phụ lòng bản  quá .
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng động,  vén rèm  , thấy Hứa Xuyên xách một túi đồ đến, theo  là Huỳnh Đình với gương mặt đầy oán niệm.
Cậu  hỏi:
"Tống Diêu   ở đây chứ?"
 lắc đầu,  thấy   thần thần bí bí giơ túi đồ lên:
"Lúc  về   mang chút đồ ăn vặt, học tỷ  ?"
"Anh! Rõ ràng là  mang cho em mà!"
Huỳnh Đình giậm chân tức tối:
"Em còn   ăn miếng nào đấy!"
Huỳnh Xuyên :
"Trên thị trấn thì , nhưng xa thế ai mà . Tống Diêu thì chắc chắn lười lắm."
Thật  Tống Diêu    ít  .
Cậu   tiếp:
"Hơn nữa  đó đắt đỏ,     tiền, chắc chắn tiếc  dám mua ."
Thực    tiền, và còn mong   tiêu thật mạnh tay nữa là khác.
Cuối cùng, Huỳnh Xuyên bồi thêm một câu:
"Chị gầy   đấy."
Thật  cơ thể  ở thế giới  vốn  béo, nhưng ở đây ăn uống đầy đủ, chắc chắn  mập lên một tí  mới đúng.
"Cảm ơn nhé,   thích ăn mấy thứ ."  nhạy cảm chỉ về phía Huỳnh Đình đang sắp  đến nơi, "Cô  thích."
Huỳnh Xuyên tỏ  tiếc rẻ.
Hai  bọn họ   cửa chính , nghĩa là Tống Diêu  khóa cửa nhà  .
Vừa nghĩ đến  , mắt   giật giật.
Không ,   chỉ vì một quả dưa hấu mà    ném tan nát,   nếu  dám nhận đồ thì chẳng  sẽ   nữa.
 ngó đồng hồ trong lòng, thấp thỏm sợ Tống Diêu sẽ nhảy  từ  đó bất thình lình.
"Không còn sớm nữa, hai  mau về !"
Huỳnh Đình lập tức gào lên:
"Sao cô  như ! Anh   bụng mang đồ cho cô mà cô còn đuổi !"
  thẳng cô :
"Thì  thích ăn đồ ăn vặt."
Cô  hoảng hốt hét lên:
"Không ! Cô   thích!"
Lần    cần  gì thêm, cô   tự kéo  trai   luôn.
 thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-gia-tri-ngan-vang/chuong-6.html.]
"Thích cái gì cơ?"
Một giọng lạnh lẽo vang lên cắt ngang tất cả.
 ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt của Tống Diêu đang dán chặt  .
Xong đời.
Tống Diêu đặt giỏ tre xuống, ánh mắt đảo một vòng    em nhà Hùynh Xuyên, cuối cùng chuẩn xác rơi xuống cái túi đồ ăn vặt.
"Cô thích cái ?"
 giơ tay thề: "  hề lấy!"
Hùynh Xuyên  thêm dầu  lửa: "Học tỷ  ăn thì ăn, ai bảo   keo kiệt."
Anh bạn ,  im miệng giùm  một  .
Cuối cùng hai  bọn họ  đuổi , mà chịu khổ vẫn là .
Tống Diêu  nhà,   một lời.   nhịn  lên tiếng : " thực sự  lấy."
Cậu  còn móc  cả cái mỏ lết,  âm thầm dịch   góc giường.
Lúc , một cái giỏ khác  đặt xuống đất. Tống Diêu liếc  một cái:
"Muốn ăn thì ăn ."
Sau đó,  thấy   lôi  một cái túi siêu to khổng lồ!
To hơn túi của Hùynh Xuyên gấp mấy !
Bên trong đầy ắp đồ ăn vặt, đủ thể loại, trông cứ như là    càn quét sạch cả cửa hàng tạp hóa .
 choáng đến   nên lời, đây là Tống Diêu? Không   ai nhập  đấy chứ?
Rồi   thấy   lôi từ trong giỏ  mấy bộ quần áo nữ.
( Truyện dịch bởi Quất Tử,  audio  youtube Quất Tử Audio )
Cả giày dép cũng , trông còn  bất ngờ.
Phải một lúc   mới hỏi :
"Cái gì khiến  đột nhiên thông suốt  hả?"
Tống Diêu   bằng ánh mắt như  kẻ thiểu năng.
 tưởng thế là hết , ai ngờ    moi  một thứ mới. 
Máy lạnh?!
 lập tức nhớ  hôm đó lúc    lưng  , Tống Diêu  thì thầm hứa hẹn những điều .
Từng câu, từng chữ giờ đều thành thật.
  Tống Diêu đang chăm chú lắp máy lạnh, lòng ngổn ngang trăm mối.
Cậu   như , tự dưng khiến  cảm thấy hành vi "vắt kiệt"   của  thật quá đáng.
 áy náy lên tiếng: "Cậu  thật đấy."
Tống Diêu nghiêng đầu liếc :
"Không tính tiền xe của cô, nhớ tự  mà khai báo để    chi phí."
Quất Tử
Một câu  đánh tan hết  ảo tưởng của .
Cậu  tùy tiện lục một cái hộp , bên trong trống huơ trống hoác chỉ  vài tờ lẻ loi.
 nghi hoặc mở  ,  kìm  cảm thán:
"Cậu nghèo thật đấy."
Bảo  hệ thống  cử  đến đây, thì  là để xóa đói giảm nghèo.