Bình nước "bốp" một tiếng rơi xuống đất, nước b.ắ.n tung toé.
Lúc   chỉ tay  mềm nhũn, mà cả chân cũng nhũn theo.  cố tỏ  bình tĩnh, :
" thích , tất nhiên  kiềm chế  mà  chạm  ."
Tống Diêu hỏi :
"Từ  đầu gặp  thích  ?"
 gật đầu mạnh:
"Cái đó gọi là tiếng sét ái tình."
Từ nãy đến giờ, ánh mắt Tống Diêu vẫn dán chặt lên mặt , như thể đang soi xét điều gì đó. Cậu  hạ mắt xuống, giọng  rõ cảm xúc:
"Thật ?"
"Học tỷ!"
Một tiếng gọi vang lên cắt đứt bầu  khí căng thẳng.
Huỳnh Xuyên   từ  xuất hiện,  thấy tư thế quái lạ của hai chúng  liền sững :
"Tống Diêu,  đang  gì thế?"
Tống Diêu đang đan chặt mười ngón tay với , khẽ bật , cuối cùng cũng chịu buông .
 thầm cảm ơn tổ tiên tám đời nhà Huỳnh Xuyên. Thì  đất nhà    sát ngay ruộng nhà Tống Diêu.
Cậu  mang theo một quả dưa hấu tròn lẳn:
"Dưa nhà trồng đấy học tỷ, thử , đảm bảo ngọt hơn mấy quả bán ngoài thành phố!"
  hổ nuốt một ngụm nước bọt.
Dưa hấu đấy, dưa hấu mùa hè đấy! Từ lúc đến cái xó núi   còn   ăn miếng nào.
"Tống Diêu..."
Phản xạ đầu tiên của  là hỏi Tống Diêu, dù  thì   cũng  coi như "cây ATM di động" của  .
 Tống Diêu hôm nay  cực kỳ lạnh lùng, lạnh thật sự,  giống cái kiểu lạnh cố tình tỏ  như :
"Không."
 ngẩn  vài giây:
"Chỉ là quả dưa hấu thôi mà..."
Cậu  hỏi ngược :
"Chỉ là quả dưa hấu thôi,   ăn cũng chẳng  đúng ?"
  hiểu    gì, bèn nhẹ giọng túm lấy vạt áo:
" chỉ  nếm thử một chút thôi mà."
Ai ngờ Tống Diêu ôm lấy quả dưa, nheo mắt ,  hỏi:
"Muốn ăn thật ?"
  gật đầu thì   lập tức ném mạnh xuống đất.
Ruột dưa đỏ mọng nứt toác, vỡ vụn  đất thành một mớ hỗn độn.
Một luồng lửa xộc thẳng lên não,  giận điên :
"Cậu   là  ý gì?"
Bị hệ thống ném  cái nơi khỉ ho cò gáy ,  vốn  thấy tủi . Còn  vắt óc tiếp cận một  xa lạ. Nếu   vì tiền, vì   về, thì   bỏ cuộc từ lâu .
   sắc mặt Tống Diêu nữa,  đầu bỏ .
Đường núi  mưa đặc biệt khó , lầy lội khắp nơi.
Mới   một đoạn, quần ống quần và giày   dính đầy bùn đất. Nước mưa trộn với bùn thấm qua lớp vải, bám chặt  da. Lúc  qua một vũng nước còn  đá đ.â.m trượt chân.
  xuống xem, mắt cá chân đỏ ửng.
Lúc   Tống Diêu dẫn đường thì  , giờ  một  mới thấy  trắc trở.
Càng nghĩ đến  , tâm trạng  càng tệ hơn. Sớm  ,   chẳng nên đặt quá nhiều cảm xúc . Chỉ nên coi đây là một nhiệm vụ công việc lạnh lùng cứ  thành là , nghĩ gì cho mệt.
Trong lòng  chua chát, như  axit sôi lên sùng sục.
 lúc ,   thấy một tiếng thở dài nặng nề phía . Một đôi tay vòng tới, ôm trọn lấy đôi chân đang co  của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-gia-tri-ngan-vang/chuong-5.html.]
Toàn    bao bọc trong một vòng tay ấm áp.
[Nhiệm vụ thường nhật  thành, thưởng 50.000 tệ!]
Tống Diêu  mang theo cuốc, cúi  xuống như thể định cõng :
"Lên ."
" ."
Vừa thấy  , lòng  càng chua hơn,  mặt định tự .
Dù đau c.h.ế.t chân  cũng sẽ tự !
 giây    Tống Diêu nắm cổ áo kéo  mà còn chẳng cần dùng sức. Nhục nhã thật sự.
Tống Diêu    lâu,  đầu tiên dịu giọng:
" sai ."
"Để  cõng cô." Ngừng một chút,   bổ sung:
"Được ?"
Lúc trèo lên lưng  ,   bắt đầu thấy  hối hận, nhưng cưỡi lưng cọp ,  xuống  nữa.
[Nhiệm vụ thường nhật  thành, thưởng 20.000 tệ!]
Dù đang cõng , bước chân của Tống Diêu vẫn vững vàng như cũ.
Cậu đột nhiên mở miệng:
"  thể mua dưa hấu cho cô, đừng lấy của Huỳnh Xuyên."
  trả lời. Cậu  tiếp:
Quất Tử
"Chờ nước rút   sẽ lên thị trấn mua điều hòa, mua cả quần áo cho cô nữa..."
Cậu  lải nhải  ngừng,  đầu tiên  nhiều đến .
 bực bội cắn một phát  vai  .
Tạch! Cứng như đá!
Giày cũng chẳng  nổi nữa, dơ bẩn nhếch nhác   vứt luôn xuống đất.
Tống Diêu bắt đầu bôi thuốc cho , đau đến mức  suýt nữa đạp thẳng    .
"Đừng động đậy."
Giờ    ít  hẳn, chau mày cố giữ tay  .
[Nhiệm vụ thường nhật  thành, thưởng 10.000 tệ!]
Đau thật đó!
( Truyện dịch bởi Quất Tử,  audio  youtube Quất Tử Audio )
Cơn đau nhức dày đặc cứ liên tục kích thích thần kinh,  liếc , cổ tay  sưng đỏ cả lên.
Tống Diêu cúi đầu chuyên tâm,   tự chủ  mà nắm lấy cổ áo , mắt rưng rưng:
"  bôi nữa ..."
[Nhiệm vụ thường nhật  thành, thưởng 10.000 tệ!]
  rụt tay  thì     kéo về.
Tống Diêu nhếch môi:
"Yếu đuối thật đấy."
" yếu chỗ nào? Cậu thử xem!"
 co rúm  , chẳng  từ lúc nào tay  chuyển sang túm lấy tóc  :
"Tống Diêu, ..."
[Nhiệm vụ thường nhật  thành, thưởng 20.000 tệ!]
"Hửm?"
Tống Diêu quỳ nửa gối bên cạnh ,  hề gỡ tay , mặc cho  từng chút từng chút kéo   cúi xuống.
[Nhiệm vụ thường nhật  thành, thưởng 100.000 tệ!]
Giữa tiếng chuông hệ thống réo inh ỏi, môi  chạm  môi Tống Diêu.
"Tống Diêu,   về nhà..."