Bạch Nguyệt Quang Dù Vỡ Nát Vẫn Là Bạch Nguyệt Quang - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:05:26
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Ngọc gật đầu, chẳng rõ có nghe vào không. Tôi thở dài, định đi rửa mặt cho tỉnh nhưng bước chân khựng lại ở cửa. Hứa An vẫn chưa đi. Anh đứng đó tay cầm điếu t.h.u.ố.c chưa châm, không biết đã bao lâu. Thấy tôi anh bình tĩnh bỏ t.h.u.ố.c xuống: “Lâu rồi không gặp.” Giọng không chút cảm xúc, như thể chào hỏi người quen sơ. Tôi cứng người, nhìn anh liếc qua tôi lạnh nhạt: “Cô quay lại làm gì? Phiền chớt đi được.” “Tôi bị bệnh, chỉ quay lại để chữa trị thôi.” Nói xong, tôi cúi đầu định đi qua, nhưng anh nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi lại trước mặt: “Trốn cái gì?” Anh cười nhạt: “Thật nghĩ tôi vẫn còn như xưa, cứ bám lấy cô mãi sao?” Đúng lúc đó Tô Ngọc đi tới,Thấy vẻ lúng túng của tôi cô nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau à?” Tôi gượng cười: “Tất nhiên là không.” Chưa kịp nói hết, Hứa An đã lạnh lùng ngắt lời: “Không quen.” Tô Ngọc nhìn tôi một lát rồi chẳng bận tâm nữa. Cô tươi cười nhìn Hứa An: “Chúng ta nói chuyện chưa xong, ra ngoài nói nhé.” Nhưng... tôi vẫn chưa hóa trị xong. Tôi ngượng ngùng đứng im. Hứa An thản nhiên rút tay ra khỏi tay cô: “Em làm việc đi, anh không làm phiền.” “Không được, tối nay chúng ta đã hẹn đi xem phim mà.” Giọng cô nghẹn lại trong ánh nhìn băng lạnh của anh. Một lát sau anh hạ mắt, giọng dịu đi: “Em cứ đi làm việc đi, chúng ta còn nhiều thời gian.”Cuối cùng Tô Ngọc đành ở lại trông chừng tôi. Qua đêm đó, phản ứng của tôi đã nhẹ hơn nhiều. Nghe y tá bàn tán rằng công ty của Hứa An đang nghiên cứu công nghệ y học mới, nếu thành công thì bệnh nhân ung thư sẽ không còn đau đớn khi hóa trị. Kết thúc giai đoạn hóa trị đầu tiên, tôi có thể ăn chút gì đó. Bệnh viện có nhà bếp dành riêng cho bệnh nhân và người nhà sử dụng. Tôi chọn đi vào ban đêm, không ngờ lại gặp Hứa An đang nấu ăn. Anh đeo tạp dề, vai rộng eo thon, dáng đứng cúi đầu đảo chảo gợi cảm lạ thường. Nếu là trước kia chắc tôi đã tiến lại, cười gian và vỗ vai anh, rồi nhân lúc anh bực mình mà hôn khẽ lên cổ khiến anh chẳng còn tâm trí nấu nướng nữa. Khi tôi hoàn hồn lại, ánh mắt Hứa An đã hướng về phía tôi, mày hơi nhướng. Tôi kéo khóe môi: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến nấu ăn thôi.” “Cô cũng biết nấu ăn à?” Giọng anh lạnh nhạt: “Đường với muối còn không phân biệt nổi, đừng tự đầu độc mình.” Anh đi đến bàn cho thức ăn vào hộp. Mùi thơm lan tỏa, khiến tôi nhìn ổ bánh bao trong tay mà chẳng còn chút vị giác. Ánh mắt tôi lén liếc sang anh, rồi dừng lại trên sợi dây treo điện thoại của anh. Đó là một chuỗi vòng tay làm từ hoa nhài. Trên màn hình lướt qua dòng bình luận: “Chị vợ cũ đừng tự đa tình nữa, đó là dây treo điện thoại nam chính mua kèm ốp lưng thôi.” “Nam chính vốn định âm thầm mang cơm đến cho người yêu để tạo bất ngờ, không ngờ lại phát hiện em gái bảo bối hôm nay không trực, công cốc luôn hahaha.” Khi tôi còn đang thất thần, Hứa An đặt điện thoại xuống rồi gõ nhẹ lên hộp cơm: “Ăn không?” Rau cải luộc, canh sườn hầm củ sen và tôm luộc ,toàn là những món tôi thích ăn. Tôi nuốt nước bọt: “Nếu tôi ăn rồi, còn người đáng lẽ được ăn phần này thì sao?” “Tôi đã đặt đồ ăn ngoài cho cô ta rồi.” anh thản nhiên đáp, “đống này bỏ đi cũng phí.” Nói đến nước này rồi, nếu tôi còn từ chối thì có vẻ quá khách sáo. Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng đã lâu rồi không được ăn món do Hứa An nấu. Ai có thể ngờ rằng một tổng tài công ty công nghệ cao sang lại có tay nghề nấu ăn giỏi đến thế. Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ, còn anh thì không thèm để ý đến tôi, chỉ cúi đầu xử lý công việc trên điện thoại. Thấy quầng thâm dưới mắt anh, tôi không nhịn được mà hỏi: “Anh ăn chưa?” “Chưa.” Hứa An úp điện thoại xuống bàn, ngẩng mắt nhìn tôi: “Cô định nói gì?” “Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Tôi nghiêm túc nhìn anh: “Sức khỏe là vốn liếng làm việc, đừng như tôi còn trẻ mà đã bệnh, cuối cùng chẳng làm được gì.” Không khí im lặng một lúc. Anh khẽ hừ: “Lo chưa xong chuyện của mình mà còn rảnh quản người khác.” “Cô ăn cơm của tôi, chẳng phải nên trả lại tôi một bữa sao?” Tôi hơi do dự: “Vậy... tôi nấu cho anh nhé? Anh muốn ăn gì?” Anh vừa mới nói tôi nấu ăn dở cơ mà. Hứa An im lặng vài giây: “Nấu một bát mì đi.” Gương mặt anh lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, cúi đầu nói: “Chính là bát mì cô nấu cho tôi vào ngày cô rời đi.” “Haiz, chắc nam chính muốn nhân cơ hội này để chính thức nói lời tạm biệt quá khứ rồi.” “Chị vợ cũ đừng nghĩ nhiều, chỉ là một bát mì thôi mà.” “Cũng may chị ấy biết điều, nấu xong liền đi, không lấy cớ dây dưa với nam chính.” “Nam chính bình thường bữa tối chỉ ăn salad, sao hôm nay lại ăn hết cả bát mì rồi.” Hôm sau Tô Ngọc đến làm việc, tâm trạng rõ ràng rất tốt, Cô mang theo một hộp cơm và cười tươi khoe với mọi người: “Đây là cơm do Tổng giám đốc Hứa đích thân nấu cho tôi đấy.” Tôi ngơ ngẩn nhìn hộp cơm lướt qua trước mặt, rồi sờ bụng có chút buồn bã. Tô Ngọc kiểm tra phòng xong, đến giờ ăn trưa bèn kéo ghế ngồi cùng tôi. Cô gắp một miếng giá đỗ, nhíu mày nhổ ra: “Chua quá.” Nói rồi cô kẹp một đũa đưa cho tôi: “Chị nếm thử xem, có phải vị giác em có vấn đề không?” Tôi c.ắ.n một miếng, nheo mắt. Quả thật hơi chua, nhưng với người nghiện đồ chua như tôi thì lại thấy vừa miệng. Tôi an ủi cô: “Tổng giám đốc Hứa bận rộn như vậy mà còn tự tay nấu cho em chứng tỏ anh ta rất coi trọng em rồi, chuyện vị giác không quan trọng đâu.” Vài câu đơn giản đã khiến Tô Ngọc vui lên, nhưng cô vẫn không ăn thêm miếng nào, toàn bộ món còn lại đều đưa cho tôi. Thế là tôi lại được một bữa miễn phí. Từ hôm đó trở đi, Hứa An ngày nào cũng mang cơm cho Tô Ngọc. Anh nấu món vị lạ, Tô Ngọc không thích nên lại cho tôi ăn. Dần dần thành thói quen. Khi soi gương, tôi ngạc nhiên thấy mình béo lên trông thấy, gò má lõm nay đã đầy đặn hơn, trông trẻ trung hơn hẳn. Ngay cả y tá cũng khen ngợi: “Tiểu Thư, không ngờ sau khi hồi phục trông em lại xinh thế này.” Tôi vừa ăn cơm Hứa An nấu vừa đùa: “Phải rồi, người theo đuổi em nhiều lắm nhé.” Vừa dứt lời thì phía sau vang lên giọng lạnh nhạt: “Bao nhiêu người?” Tôi lại gắp một miếng thịt ba chỉ chua cay, cười nói: “Đủ để xếp hàng từ đây đến Paris.” Dường như ai đó bật cười khẽ. Không ổn rồi,Tôi quay đầu lại thấy Hứa An đã đứng đó từ bao giờ, hai tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng: “Cơm tôi nấu ngon lắm sao?” Đầu tôi bỗng rối tung. Hệ thống đã im lặng bấy lâu nay lại vang lên: “Trời ơi, tại sao giá trị thù hận của nam chính với cô vẫn không giảm chút nào?” Tôi ngơ ngác: “Anh ta hận tôi chẳng phải là điều tốt sao?” “Không! Chỉ khi giá trị yêu và hận của nam chính đối với cô đều bằng 0 mới chứng minh được anh ta đã hoàn toàn buông bỏ cô.” “Nhưng mà bây giờ Giá trị thù hận của anh ta vẫn là 99%!” Nó lẩm bẩm: “Theo tính cách của nam chính, thấy cô t.h.ả.m hại và thay đổi như vậy lẽ ra phải buông bỏ rồi mới đúng.”

Loading...