Bạch Nguyệt Quang Dù Vỡ Nát Vẫn Là Bạch Nguyệt Quang - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:05:04
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lúc đó chị ấy thật tốt, thật dịu dàng.” “Đúng vậy, năm đó chị vợ cũ mặc đồng phục học sinh, chạy qua nửa sân trường để ôm lấy nam chính bị ngã... tôi vẫn chưa quên được cảnh đó.” “Nói thật, chị vợ cũ cũng từng là bạch nguyệt quang của tôi.” Ký ức bị chôn vùi từ lâu khẽ rung lên,Tôi dường như trở lại những năm tháng đầu tiên khi mình cứu rỗi Hứa An. Anh mất cha mẹ, sống nhờ nhà chú thím độc ác, ngày nào cũng bị đ.á.n.h c.h.ử.i và hành hạ, lâu dần trở nên lạnh lùng, u ám, mang trong mình sự thù hận với thế giới. Còn tôi, thiết lập ban đầu chỉ là bạn cùng bàn của anh. Những gì tôi có thể làm là rất ít. Suốt ba năm tôi dốc hết tâm tư để sưởi ấm anh, nhưng cũng chỉ khiến thiện cảm của anh dành cho tôi tăng vỏn vẹn mười lăm phần trăm. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, điểm của Hứa An đủ để vào trường đại học tốt nhất trong truyện. Nhưng đôi vợ chồng chú thím độc ác của anh ta lại vì muốn giữ số tiền học phí nên đã sửa nguyện vọng, ngăn cản anh thi vào đại học. Nửa đêm hệ thống khẩn cấp gọi tôi dậy nói rằng Hứa An đang có ý định tự sát,Khi tôi đến nơi anh đã đứng trên sân thượng. Năm đó, trong thế giới thật tôi cũng chỉ mới mười chín tuổi. Tôi không biết làm sao để thuyết phục một người đang muốn chớt từ bỏ ý định ấy, cũng không biết làm sao khiến một người bẩm sinh cố chấp như Hứa An hiểu được sự quý giá của sinh mệnh. Nhưng tôi biết người muốn chớt thật ra không cần cái chớt, mà là cần tình yêu. Thế là tôi lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh: “Em thích anh, em không muốn anh chớt.” Ánh mắt Hứa An dừng lại trên hốc mắt đỏ hoe của tôi, khựng lại một chút rồi nhanh chóng dời đi: “Anh không tin.” Tôi sốt ruột đến mức sắp khóc: “Em thật sự thích anh mà.” Nói rồi, tôi nhón chân nhanh như chớp hôn lên môi anh một cái: “Lần này anh tin rồi chứ?” Trong lúc anh còn sững sờ, tôi đã ôm chặt lấy anh, giọng run run pha chút nghẹn ngào: “Chỉ là nguyện vọng bị sửa thôi mà, chúng ta học lại một năm là được. Em rảnh rỗi,em có thể nuôi anh.” “Anh nghe đây, trên đời này anh là người quan trọng nhất với em. Anh chớt rồi em cũng không sống nổi.” Tôi đã ở bên Hứa An suốt năm năm, cùng anh từ hai bàn tay trắng đi đến tương lai rực rỡ. Khi khó khăn nhất, chúng tôi sống trong một căn phòng dưới tầng hầm chưa đến mười mét vuông, như hai con chim cút nhỏ dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Khi yêu ai đó, Hứa An sẽ trở nên rất ngoan. Anh biết tôi kén ăn nên đã cố gắng học nấu ăn. Suốt bảy năm, mỗi bữa ăn đều do anh nấu cho tôi. Ngày rời đi, tôi đích thân nấu một bát mì cho anh. Anh ngoan ngoãn ăn xong, đến cuối cùng thì đôi mắt đỏ hoe. Anh không dám cầu xin tôi ở lại, cũng không dám xin tôi thêm vài năm nữa, chỉ nắm chặt vạt áo tôi giọng khẩn cầu, hèn mọn như rơi xuống bụi đất: “Đợi anh, anh nhất định sẽ đến thế giới của em tìm em.” “Lâm Hoan Diệp, em đừng bỏ rơi anh, được không?” “Được.” Tôi mỉm cười, lau đi nước mắt nơi khóe mắt anh: “Anh phải chăm chỉ làm việc, rồi sớm đến đón em về nhé.” “Dù là khi nào, chỉ cần anh cần em, em nhất định sẽ quay lại tìm anh.” Hóa trị. Tôi phải c.ắ.n vào cánh tay mình nhiều lần mới ép bản thân ngoan ngoãn phối hợp. Tối nay Tô Ngọc trực đêm, cô ấy lẽ ra phải ở lại giám sát toàn bộ quá trình nhưng đến giữa chừng thì đã biến mất. “Nam chính thương em gái bảo bối thức đêm nên đến bệnh viện thăm cô ấy, ngọt quá!” “Cảm giác như nam chính ngày càng để tâm đến cô ấy, chẳng phải sắp thành đôi rồi sao?” “Cược nhé, tôi là thành viên VIP, tối nay họ sẽ xác định mối quan hệ cho xem.” “Khoan đã, vậy chẳng phải tối nay chị vợ cũ sẽ giúp nam chính giải thoát khỏi quá khứ sao?” Không biết từ lúc nào tôi đã thiếp đi. Trong mơ, tôi quay lại sân thượng bảy năm trước,Hứa An vẫn đứng đó chờ tôi đến. Thấy tôi, mắt anh sáng lên, gần như không do dự mà chạy về phía tôi. Tôi tát anh một cái, khiến anh loạng choạng vài bước. Anh lau mặt, khóe môi vẫn nở nụ cười định giơ tay ôm tôi: “Đánh bao nhiêu cũng được, miễn là em quay lại.” “Hứa an, tôi không quay lại để cứu rỗi anh.” Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Đã bảy năm rồi, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, tại sao phải xoay quanh anh mãi?” Hứa An đứng im, nụ cười dần tan biến, giọng khàn đi: “Em nói sẽ đợi anh...” “Nói rồi cũng có thể thay đổi.” Tôi nhìn anh, giọng nhẹ mà dứt khoát: “Tôi không còn yêu anh nữa, cũng không muốn cứu anh nữa.” “Anh sống hay chớt thì có liên quan gì đến tôi đâu?” Cơn gió lạnh trên sân thượng khiến mắt tôi cay xè. Hứa An cúi người nắm chặt lấy tay tôi, toàn thân run rẩy: “Tại sao?” “Em rõ ràng đã nói sẽ quay lại mà.” “Bây giờ anh đã rất mạnh mẽ, có rất nhiều tiền, sẽ không để em chịu ấm ức nữa.” “Chỉ cần em quay lại, anh có thể cho em tất cả...” “Hứa An.” tôi mỉm cười lạnh lùng ngắt lời, “ai nói với anh rằng cả đời này con người chỉ được yêu một người?” Tôi đẩy anh ra cười nhạt: “Phải để tôi nói thẳng ra mới hiểu sao?” Tôi giật mình tỉnh dậy, trong bụng là cơn buồn nôn dữ dội. Tôi ấn chuông gọi y tá nhưng không ai đến nên đành tự mình ra ngoài. Vừa mở cửa phòng đã nghe thấy giọng nói mập mờ: “Anh rốt cuộc... có thích em không?” Tôi sững lại , là giọng của Tô Ngọc. Cô đang níu vạt áo Hứa An, giọng khẽ mang theo chút uất ức: “Anh đã từ chối em nhiều lần rồi.” “Em biết... anh thích em mà.” Cô nghiêng đầu: “Rốt cuộc là vì sao anh không thể quyết định ở bên em?” Tôi không muốn làm phiền họ, nhưng cơn buồn nôn dữ dội khiến tôi khuỵu xuống đất, nôn khan trong túi. Nghe thấy động tĩnh người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt rơi lên tôi.Màn hình tràn ngập bình luận: “Eo ơi ghê quá, em gái bảo bối nói là đi tìm hộ lý, thực ra là đi nôn trong nhà vệ sinh.” “Chị vợ cũ cố tình phá chuyện tình của họ sao?” “Thời gian đúng là con d.a.o g.i.ế.c người, trả lại cho tôi chị vợ cũ xinh đẹp trong sáng năm nào đi!” “Với bộ dạng bệ rạc này, nam chính có nhận ra cô ta không?” Tôi không còn sức để biết Hứa An có nhận ra tôi hay không, chỉ thấy anh khẽ ngẩng đầu nhìn về phía tôi rất lâu. “Cần tôi giúp không?” Giọng anh thản nhiên, lạnh nhạt như đang xã giao. Thấy tôi lắc đầu, anh quay người bỏ đi không hề do dự. Sau đó mấy hộ lý vào dọn dẹp, rồi Tô Ngọc cũng quay lại. Cô tránh ánh mắt tôi, cố cười: “Em vừa đi tìm y tá nhưng không thấy ai.” Tôi trơ lì đáp: “Vừa nãy người đó là bạn trai em à, Hai người trông hợp nhau đấy.” “Chưa đâu.” Cô bĩu môi: “Mọi người nói bạn gái cũ của anh ấy còn xinh hơn em.” Tôi cười: “Cô ấy xinh, em cũng xinh. Tự tin lên, không có gì phải so sánh cả.”