Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 584
Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:07:36
Lượt xem: 26
Anh ta vòng tay qua vai Tuyên Tuyên, muốn cô ấy đứng trước mặt mình, không ngờ cô ấy đột nhiên run lên một cái.
Cố Sương đang đối mặt với Trần Tuyên Tuyên, rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường của cô ấy.
Quan Sóc Phong cũng nhanh chóng phản ứng lại, cúi đầu nhìn cô ấy, thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, mất hồn, anh ta lo lắng nói: “Tuyên Tuyên, đừng sợ, anh ở đây!”
Nói xong, anh ta liền ôm cô ấy vào lòng, áo khoác trùm lên người cô ấy, che chở cho cô ấy thật chặt.
Cảm nhận được cô ấy run rẩy, Quan Sóc Phong đau lòng không thôi.
Cố Sương có chút ngơ ngác, nhìn theo hướng nhìn của Trần Tuyên Tuyên vừa rồi, chỉ thấy một người tàn tật tập tễnh chậm rãi lê một chân đi về phía trước.
Ánh mắt Hứa Thiệu dừng lại trên người người đó hai giây, tầm mắt lướt qua chân trái mà hắn ta đang lê, nheo mắt lại.
Hắn ta nhìn về phía Quan Sóc Phong, không nói một lời mà chỉ khẩu hình, Quan Sóc Phong trong nháy mắt trở nên tàn nhẫn.
Chết tiệt, Tào Quang.
Quan Sóc Phong quay đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào bóng lưng đang dần đi xa.
Không sai, chính là hắn.
Quan Sóc Phong nhận ra ngay, Tào Quang thành ra như thế này, là do chính tay anh ta từng chút một làm thành.
Anh ta vốn định để hắn sống không bằng chết, bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ nên giải quyết hắn từ lâu rồi.
Cả người Trần Tuyên Tuyên vẫn còn run rẩy, người đó, là hắn...
“Chúng tôi đi trước.” Quan Sóc Phong dứt khoát nói.
Hứa Thiệu đáp lại một tiếng: “Được.”
Cố Sương nhìn bóng lưng họ rời đi, Hứa Thiệu nắm tay cô, đi về phía trước hai bước.
“Hai người quen nhau từ khi nào vậy?” Cố Sương tò mò hỏi một câu.
Người này, hình như cô chưa nghe Hứa Thiệu nhắc đến bao giờ, không biết là quen biết từ lúc nào.
Hứa Thiệu nhẹ giọng nói: “Không thân, gặp nhau hai lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-584.html.]
Tào Quang cúi đầu lê chân bị thương, đi mãi đến một nơi vắng vẻ không người mới dừng lại.
Hắn từ từ ngồi xuống đất, nhìn cái chân đã biến dạng của mình, ánh mắt u ám, hắn biết ngay là Hứa Thiệu làm.
Giọng nói của người đó, hắn c.h.ế.t cũng không quên, bọn họ là một giuộc.
Tào Quang nghiến răng, bọn họ hại hắn thành ra như thế này, khiến nhà tan cửa nát, giống như chuột chạy qua đường.
Mà bọn họ thì lại sống nhởn nhơ.
Hắn không nuốt trôi cục tức này.
Cố Sương và Triệu Vân Phi lấy được kẹo hồ lô, vừa ăn vừa đi dạo, mua một đống đồ, đều được Hứa Thiệu và Hứa Vi xách.
Mấy người ăn một bữa vịt quay, thong thả về nhà. Hứa Thiệu xách đồ mà Hứa Anh mua, đưa cô ấy về nhà trước.
Mẹ Địch An Lương thấy Hứa Thiệu, cười chào anh. “A Thiệu đến rồi à, ăn cơm chưa?”
TBC
Hứa Anh nói: “Mẹ, chúng con ăn ở ngoài về rồi, A Thiệu cố ý đưa con về.”
“Vậy thì ngồi chơi một lát, mẹ rót nước cho các con.”
Hứa Thiệu liền ngồi một lát, ôm Mạn Mạn và nói chuyện với cô bé một lúc.
“Mạn Mạn, có muốn đi chơi nhà bà ngoại với chú không?” Hứa Thiệu cúi đầu nhìn cô bé, giọng nói mang theo ý cười.
Mạn Mạn nhìn chú mình, quay đầu hỏi Hứa Anh: “Mẹ, đi không?”
Hứa Anh cười nói: “Mạn Mạn, con muốn đi không?”
Mạn Mạn gật đầu: “Muốn chơi với em gái.”
“Mẹ hai ngày nữa đưa con đi, được không?” Hứa Anh nói.
“Vâng.”
Mẹ chồng Hứa Anh đưa nước cho họ, cười nói: “Mạn Mạn một mình cô đơn quá, giá mà có em trai hoặc em gái thì tốt.”
Hứa Anh cười nói: “Sao lại không có, An An, Tiểu Bảo, còn Tuế Tuế nữa, đều là em trai em gái của Mạn Mạn.”