Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 556

Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:04:56
Lượt xem: 23

Hứa Thiệu nghe Tần Phong kể lại những gì Lâm Ân khai, im lặng rất lâu.

“Tiểu Vũ tuyệt đối không có vấn đề gì, chuyện của tôi và Sương Sương là do chúng tôi tự quyết định, cô ấy ở bên Hoài Viễn, cũng là Hoài Viễn chủ động theo đuổi. Cô ấy không làm gì cả.” Hứa Thiệu giải thích.

Tần Phong gật đầu: “Thực ra chúng tôi cũng đã thăm dò rồi, cô ta thực sự không biết gì. Dù sao đó cũng chỉ là lời thoái thác của Lâm Ân mà thôi.”

“Ừm, nếu như cô ta nói đúng, từ lúc cô ta quay lại, mọi chuyện đều khác trước...”

Tần Phong gật đầu: “Tôi biết tôi biết, Cao Dịch cũng nói, là cái hiệu ứng cánh bướm gì đó đúng không?”

Thật sự chỉ là hiệu ứng cánh bướm thôi sao?

Hứa Thiệu đè nén suy nghĩ trong lòng, trở về nhà, nhìn thấy Cố Sương và đứa trẻ, trên mặt Hứa Thiệu không tự chủ được nở nụ cười.

Cố Sương nghiêng đầu, nhìn thấy Hứa Thiệu, cười nói: “Về rồi à?”

“Cha!” Tiểu Bảo cất giọng to.

“Cha~” Tuế Tuế cũng đi theo gọi.

“Ừ, về rồi.” Hứa Thiệu đi về phía bọn trẻ, giữa đường bế bổng Tuế Tuế đang lắc lư lên rồi ôm vào lòng.

Ôm cơ thể mềm mại của con gái, Hứa Thiệu không khỏi nghĩ đến những chuyện Lâm Ân khai.

Một xác hai mạng, đứa trẻ bị bắt cóc... ánh mắt anh không khỏi tối sầm lại.

Mặc dù biết chuyện đó không thể xảy ra nữa nhưng khi nghe thấy, Hứa Thiệu cảm thấy m.á.u trong người mình như đông cứng lại, đầu óc trong phút chốc trống rỗng.

Anh không thể chấp nhận, không thể tưởng tượng cuộc sống không có cô và đứa trẻ...

TBC

“A Thiệu?”

Hứa Thiệu hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Cố Sương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-556.html.]

Cô hỏi: “Đang nghĩ gì vậy, sao lại ngẩn người thế?”

Hứa Thiệu khựng lại, đặt Tuế Tuế xuống, vỗ đầu Tiểu Bảo, bảo nó dẫn em gái ra ngoài chơi.

Đợi Tiểu Bảo dắt Tuế Tuế ra sân, Hứa Thiệu thu hồi ánh mắt, nhìn cô: “Lâm Ân bị bắt rồi.”

Cố Sương hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô ta làm gì vậy?”

Hứa Thiệu từ từ nói: “Lần trước cô ta nói với Hoài Viễn rất nhiều chuyện mà cô ta không nên biết, bọn anh nghi ngờ cô ta không bình thường nên đã tố cáo cô ta, cô ta bị đưa đi điều tra rồi.”

“...” Được lắm, Cố Sương có chút choáng váng, Lâm Ân bị nghi ngờ là gián điệp sao?

Mặc dù nghe có vẻ hơi vô lý nhưng Cố Sương suy nghĩ kỹ lại thì thấy rất hợp lý. Hôm đó Lâm Ân tự mình chủ động tiết lộ, một khi bí mật đã nói ra thì không còn là bí mật nữa.

Mặc dù nghe có vẻ rất khó tin nhưng dù sao Hứa Thiệu và Diệp Hoài Viễn cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, sự cảnh giác và nhạy bén cần có thì không thiếu, cho dù không tin, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cô ta.

“Vậy, điều tra ra được gì không?” Cố Sương không nhịn được hỏi.

Hứa Thiệu gật đầu, nhìn cô nói: “Cô ta nói, cô ta đến từ tương lai, dùng từ ngữ thời thượng của thời đại cô ta thì gọi là trùng sinh...”

“Á?” Cố Sương phối hợp làm ra vẻ mặt ngơ ngác, như thể không hiểu gì cả.

Cô nhíu mày, như thể nghe thấy chuyện hoang đường gì đó: “Cô ta thật sự không có vấn đề về não sao?”

Hứa Thiệu nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được bật cười một tiếng.

“...” Cố Sương rõ ràng ngẩn người, anh làm sao vậy?

Cô đang cố gắng giả vờ là người bình thường lần đầu tiên nghe thấy chuyện vô lý như vậy, cô đã diễn xuất hết khả năng rồi, vậy mà anh lại cười???

“Anh cười cái gì?” Cố Sương nhăn mặt, nhìn anh hỏi.

Anh mà không đưa ra lời giải thích hợp lý, cô sẽ làm loạn cho xem.

Loading...