Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 500
Cập nhật lúc: 2024-12-25 17:18:57
Lượt xem: 19
“Sao anh về mà không báo trước cho em, để em ra đón anh chứ!” Cố Sương ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, đôi mắt tràn ngập niềm vui.
Khoảnh khắc Hứa Thiệu ôm cô vào lòng, trái tim trống rỗng bấy lâu nay của anh bỗng chốc được lấp đầy, đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.
“Không kịp báo cho em nên anh về thẳng luôn.” Hứa Thiệu khẽ nói.
Cố Sương cong môi, nhẹ nhàng hỏi: “Anh nhớ em đến vậy sao?”
“Ừ.”
Anh cúi đầu nhìn cô, yết hầu chuyển động, ánh mắt liếc về phía Trương Lâm đang ngẩn người đằng sau, chỉ kìm chế chạm môi lên trán cô.
Cố Sương cười tươi, nhận ra ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn Trương Lâm, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
“Đây là Trương Lâm, chuẩn bị thi đại học rồi, đến đây nhờ em kèm học.” Cố Sương giới thiệu với anh.
Nụ cười trong mắt Hứa Thiệu tắt ngấm, nhìn Trương Lâm, gật đầu chào hỏi, hờ hững xa cách.
Cố Sương nói: “Trương Lâm, đây là chồng chị Hứa Thiệu, cha của Tiểu Bảo và Tuế Tuế, em cứ gọi là anh rể.”
Trương Lâm gật đầu liên tục, thái độ rất tốt: “Anh rể chào anh!”
Vừa dứt lời, Cố Kiến Hoa từ từ đi từ sân sau ra phía trước.
Nhìn thấy Hứa Thiệu, Cố Kiến Hoa rất ngạc nhiên: “A Thiệu, con về từ lúc nào thế, sao không báo một tiếng?!”
TBC
Hứa Thiệu cong môi: “Bác cả ạ, cháu mới về ạ. Làm xong việc là cháu về luôn, chưa kịp báo cho mọi người.”
“Công việc xong rồi à” Cố Kiến Hoa đánh giá Hứa Thiệu một lượt, thấy tinh thần anh có vẻ không tốt lắm, có vẻ hơi mệt mỏi: “Đi xe mệt rồi đúng không, hay là nghỉ ngơi trước đi?”
“Không cần đâu ạ, không mệt.” Hứa Thiệu lắc đầu.
“Trên đường anh có gặp anh cả bọn họ không?” Cố Sương hỏi anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-500.html.]
“Gặp rồi, họ đang chơi ngoài kia.” Hứa Thiệu nói: “Đúng rồi, Hoài Viễn cũng đi theo.”
Cố Sương hơi bất ngờ, cong môi nói: “Hoài Viễn cũng đến sao?”
“Nó bảo lần trước đi vội quá, chưa kịp chào tạm biệt mọi người trong đội nên đến đây thăm mọi người thêm lần nữa.” Hứa Thiệu nhàn nhạt nói.
Cố Kiến Hoa ở bên cạnh nghe vậy rất cảm động: “Hoài Viễn là một đứa trẻ tốt.”
Trương Lâm ở bên cạnh có chút không thoải mái, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị Sương, anh rể về rồi, em không làm phiền hai người nữa, em về trước đây.”
“Không sao, còn một bài chưa giảng xong, giảng xong rồi em về nhé.” Cố Sương nói.
Hứa Thiệu tự nhiên tiếp lời: “Bài gì thế? Để anh giảng.”
“Được thôi.”
Cố Sương cười cười, vẫy tay với Trương Lâm: “Mau đến đây, anh rể giỏi hơn chị nhiều, em có gì không hiểu cứ hỏi anh ấy, anh ấy biết hết.”
Hứa Thiệu cười khẽ, nhìn Cố Sương một cái, khiêm tốn nói: “Không khoa trương đến vậy, chỉ biết một chút thôi.”
Cố Sương nghe anh nói vậy, dù không hề khiêm tốn nhưng cô cũng không nhịn được cong môi.
Trương Lâm có chút mong đợi đi đến trước mặt Hứa Thiệu, Cố Sương nhận lấy túi đồ trên tay anh, để anh giảng bài cho Trương Lâm. Đặt túi đồ xuống, Cố Sương lại rót cho anh một cốc nước, đợi anh uống xong rồi đặt cốc về chỗ cũ, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh.
Hứa Thiệu vừa nói chuyện với Trương Lâm, vừa lặng lẽ nắm lấy tay Cố Sương. Trương Lâm không hề nhận ra, chăm chú lắng nghe Hứa Thiệu giảng giải kiến thức.
Đợi Hứa Thiệu giảng xong, Trương Lâm đã trở thành fan hâm mộ của Hứa Thiệu, nhìn Hứa Thiệu bằng ánh mắt đầy sùng bái.
Cậu ta liên tục gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn anh rể.”
“Ừ, anh ra cho em mấy bài tập, em về luyện tập, có gì không hiểu thì đến hỏi anh.” Hứa Thiệu cúi đầu, nhanh chóng viết vài bài toán trên giấy nháp.
Trương Lâm hai tay nhận lấy, vô cùng nghiêm túc: “Vâng.”