Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 450

Cập nhật lúc: 2024-12-25 17:12:38
Lượt xem: 19

Triệu Thiết Đản hít mũi, cậu bé biết mình sai rồi, hơn nữa Tiểu Béo và những người khác còn nói không chơi với cậu bé nữa.

Nghĩ đến đây, Thiết Đản càng buồn hơn, lại há miệng khóc.

Đội trưởng Triệu đau đầu vì tiếng khóc củacháu trai: “Được rồi, đừng khóc nữa!”

Tiếng khóc của Triệu Thiết Đản dừng lại, đôi mắt đẫm lệ liếc nhìn đội trưởng Triệu, phát hiện sắc mặt ông không còn đáng sợ như trước.

Trong lòng có thêm chút tự tin, lại tiếp tục òa khóc, cậu bé muốn khóc!

Điền Xuân Nga rất đau lòng, đội trưởng Triệu nói: “Đều là bà chiều hư nó!”

...

Nhà họ Cố.

Cố Sương vừa ăn sáng xong, Tuế Tuế vui vẻ ngồi xổm trên đất vuốt ve con chó, tay không biết nặng nhẹ, đã giật mất không ít lông của Tia Chớp.

TBC

Cố Sương nhìn Tia Chớp không nhúc nhích mặc cho Tuế Tuế giật lông, ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tuế Tuế, phủi sạch lông chó trên tay cô bé.

“Bảo bối, vuốt nhẹ thôi, đừng giật, Tia Chớp sẽ đau.”

Tuế Tuế chớp chớp mắt, cẩn thận vuốt ve lông Tia Chớp, rồi nhìn Cố Sương.

Cố Sương gật đầu: “Đúng rồi, như vậy đấy.”

Tuế Tuế vui vẻ cười, Cố Sương cũng không nhịn được mà cười theo.

Lúc này, cửa có tiếng động, Cố Sương nhìn sang, không khỏi ngẩn ra.

Thiết Đản nắm chặt vạt áo, thấy Cố Sương nhìn mình, cậu bé ngập ngừng bước vào.

“Cái kia, cháu đến đền tiền ạ...” Thiết Đản mở to mắt, vẻ mặt chân thành nói.

Cố Sương nhìn mặt cậu bé, sao cô thấy qua một ngày, vết thương trên mặt cậu bé có vẻ nghiêm trọng hơn nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-450.html.]

Triệu Thiết Đản không để ý đến ánh mắt của Cố Sương, nói xong liền cúi đầu lục tiền trong túi.

“Này, cho cô!” Triệu Thiết Đản lấy ra một đống tiền giấy, nhét hết vào tay Cố Sương.

Cố Sương đếm thử, đưa lại một đồng, có thể mua hơn một cân thịt để bồi bổ cho Sáng Sáng, cũng được.

Triệu Thiết Đản cũng bị thương khá thảm, một đồng thì một đồng.

Cô hỏi: “Sao lại là con đến?”

Thiết Đản nói thẳng: “Bọn họ không muốn đến nên cháu tự đến!”

Cố Sương nhìn cậu bé, ừ một tiếng, nhận tiền là được.

“Được rồi, tiền đã nhận, con về đi.” Cố Sương nói.

Triệu Thiết Đản mím môi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Sương nhìn cậu bé, hỏi: “Sao thế, còn chuyện gì à?”

Triệu Thiết Đản ừ một tiếng, nhìn Cố Sương, không nhịn được nói: “Cái kia, Sáng Sáng và Tiểu Bảo có thể tha thứ cho cháu, cho cháu chơi cùng không ạ?”

Bà Cố từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời này thì nhìn Triệu Thiết Đản, không nói gì rồi quay vào nhà.

Cố Sương nghe lời Triệu Thiết Đản nói, vẻ mặt không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này thì con phải hỏi Sáng Sáng và Tiểu Bảo, xem các bạn có muốn tha thứ cho con, chơi với con không, nói với cô cũng vô ích.”

“Hả?” Triệu Thiết Đản hơi thất vọng, không nhịn được nói: “Sáng Sáng và Tiểu Bảo ở đâu ạ, cháu có thể hỏi các cậu ấy không?”

“Bọn nó chắc đang chơi ở nhà Tiểu Béo, con có thể đến đó tìm.”

Triệu Thiết Đản nhìn Tuế Tuế, thờ ơ ồ một tiếng, nói: “Vậy cháu đi hỏi các cậu ấy vậy...”

Đôi mắt to tròn trong veo của Tuế Tuế nhìn Triệu Thiết Đản, ánh mắt tò mò, Triệu Thiết Đản chớp chớp mắt, hơi đỏ mặt.

Cố Sương: “...”

Loading...