Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-12-24 20:08:05
Lượt xem: 28
Trần Quế Lan đứng một bên im lặng nghe hai đứa trẻ nói chuyện, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nghe lời Tiểu Béo nói, Tiểu Bảo thở dài, nghiêm túc nói: “Anh Tiểu Béo, anh không lấy được đâu, không có cô dâu nào đẹp như mẹ em đâu.”
“Mẹ là cô gái đẹp nhất mà em từng thấy, đã bị cha em cưới mất rồi, anh không có cơ hội đâu.”
Tiểu Béo không nhịn được liếc nhìn Tuế Tuế trong lòng Cố Sương, nói: “Em Tuế Tuế cũng xinh như mẹ em!”
Tiểu Bảo nhíu mày, nói: “Không được, Tuế Tuế là em gái em, không thể làm vợ anh được.”
“Tại sao? Anh không muốn Tuế Tuế làm vợ anh à?”
Tiểu Bảo nhìn Tiểu Béo như nhìn đứa ngốc, giải thích với cậu ta: “Em gái là em gái, vợ là vợ, không giống nhau!”
“Khác nhau ở đâu?”
Tiểu Bảo im lặng một lúc, nói: “Dù sao thì em gái cũng không thể làm vợ được.”
“Ồ.” Tiểu Béo hiểu mà như không hiểu, em Tuế Tuế cũng coi như là em gái cậu ta, vậy thì cũng không thể làm vợ cậu ta được.
Tiểu Béo cúi đầu chán nản, muốn lấy vợ sao mà khó thế.
Thôi vậy, cậu ta còn nhỏ, lớn rồi hãy nói sau.
“Tiểu Bảo, thủ đô có vui không?” Tiểu Béo quay đầu bỏ mặc chuyện vợ con, hỏi Tiểu Bảo về cuộc sống ở thủ đô.
“Tiểu Bảo nói: “Vui lắm, em quen được nhiều bạn nhỏ ở trường.” “Còn có anh Thần Thần nữa...”
Tiểu Béo không quan tâm đến anh Thần Thần nào đó, hỏi: “Học ở trường có vui không? Thiết Đản nói đi học chẳng có ý nghĩa gì cả, mẹ anh bảo cho anh đi học, anh không muốn đi.”
TBC
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nói: “Trong trường có nhiều bạn nhỏ lắm, rất vui. Còn có thể học được nhiều thứ nữa, thú vị lắm.”
“Thật không?” Tiểu Béo không nhịn được hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-437.html.]
Cố Sương đã cúp điện thoại, cười nói với Tiểu Béo: “Có thật hay không thì Tiểu Béo đến trường rồi sẽ biết.”
Tiểu Béo gật đầu, vậy thì cậu ta sẽ nghe lời mẹ, đến trường học.
Về đến nhà, đã khá muộn, Lưu Ngọc đã nấu cơm trong bếp.
Cố Giang trò chuyện với con trai, Sáng Sáng thấy Tiểu Bảo về, nhìn cậu bé hai lần.
Sau khi về, Sáng Sáng vẫn chưa nói chuyện với Tiểu Bảo. Mấy tháng không gặp, hai anh em có vẻ hơi xa lạ.
Cố Giang chú ý đến vẻ mặt muốn lại gần Tiểu Bảo nhưng lại do dự của con trai, cười gọi một tiếng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghe thấy, đi tới: “Chú.”
Thấy Sáng Sáng, Tiểu Bảo chớp chớp mắt, gọi: “Anh, anh có nhớ em không?”
Sáng Sáng liên tục gật đầu, nghe Tiểu Bảo cũng nói nhớ mình, tâm trạng Sáng Sáng lập tức tốt lên.
“Em trai! Ông cố đã làm cho anh nhiều đồ chơi mới, anh đều giữ lại hết, chúng ta chia nhau nhé!”
Tiểu Bảo gật đầu, Sáng Sáng kéo cậu bé vào phòng.
Ăn trưa xong, Cố Sương sang nhà riêng bên cạnh, Trần Quế Lan đi theo, nói: “Mẹ thường xuyên dọn dẹp nhà cửa, chăn gối gì cũng phơi nắng rồi, có thể ngủ bất cứ lúc nào.”
“A Thiệu không về, để Tiểu Vũ sang đây chơi với các con nhé.”
Trần Quế Lan nhìn Tia Chớp đang không ngừng chạy vòng quanh dưới chân Cố Sương, có Tia Chớp trông nhà, Trần Quế Lan rất yên tâm.
“Được ạ.” Cố Sương nói.
Buổi tối, Cố Sương tắm cho Tuế Tuế, đặt bé lên giường, để Tiểu Bảo ở cùng.
Tiểu Bảo đã tắm xong, tự mình tắm, Tiểu Bảo bốn tuổi rưỡi đã có thể tự làm được rất nhiều việc.
“Mẹ đi tắm đi, con chơi với em.” Giọng điệu của Tiểu Bảo rất đáng tin, Cố Sương yên tâm đi tắm.