Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-12-24 20:05:32
Lượt xem: 25
“À, chị dâu, lúc em đến đúng lúc thấy Tiểu Vũ mời một bạn nam đi ăn cơm.”
Diệp Hoài Viễn hơi ghen, Tiểu Vũ còn chưa mời cậu đi ăn cơm, đã mời người khác trước rồi.
Cậu mách lẻo, hy vọng chị dâu có thể để mắt đến Tiểu Vũ. Cậu biết Tiểu Vũ rất nghe lời chị dâu.
Nghe vậy, mắt Cố Sương sáng lên, vội vàng hỏi: “Bạn nam nào thế?”
Diệp Hoài Viễn liếc nhìn khuôn mặt kích động của chị dâu, phản ứng này không giống với những gì cậu ta nghĩ.
Cậu ta nhìn Cố Sương đầy oán trách: “Chị dâu, chị không lo Tiểu Vũ bị lừa sao?”
“Lo chứ, Tiểu Vũ là em gái của chị mà. Chị hỏi em để nắm tình hình thôi, bạn nam đó là người thế nào, hai người quen nhau ra sao, em có biết không?” Cố Sương nói.
Diệp Hoài Viễn: “Biết một chút, trước đây Tiểu Vũ bị người ta đập trúng, chính bạn nam đó đưa em ấy đến phòng y tế.”
TBC
Cậu vừa nói vậy, Cố Sương lập tức nhớ ra, bừng tỉnh: “Thì ra là bạn Lâm.”
Diệp Hoài Viễn sửng sốt một chút, hỏi: “Chị dâu, chị biết anh ta à?”
“Bạn cùng phòng của Tiểu Vũ có kể với chị, chị còn nói phải cảm ơn anh ta thật tử tế. Tiểu Vũ nói em ấy tự đi cảm ơn là được, xem ra em ấy đã mời anh ta đi ăn cơm rồi, cũng tốt.” Cố Sương nói.
Tốt cái gì?
Diệp Hoài Viễn lập tức nói: “Mặc dù bạn Lâm đó đã giúp Tiểu Vũ nhưng Tiểu Vũ còn nhỏ, lỡ bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc rồi bị lừa thì sao? Chị dâu, sau này chuyện cảm ơn gì đó, cứ để chúng ta làm. Ai biết được bạn Lâm đó có đáng tin hay không.”
Xem ra điều kiện ngoại hình của bạn Lâm đó hẳn là không tệ? Cố Sương nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-398.html.]
Vì vậy, Cố Sương hỏi: “Em đã gặp anh ta rồi, vậy em thấy anh ta có đáng tin không?”
“Không đáng tin!” Diệp Hoài Viễn quả quyết nói.
“Không đáng tin ở điểm nào?” Cố Sương tò mò hỏi.
Diệp Hoài Viễn cứng họng, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Dù sao thì em cũng thấy không đáng tin...”
Chỉ gặp một lần, nói chuyện đôi câu thôi, Diệp Hoài Viễn làm sao có thể hiểu rõ người ta nhanh như vậy.
Dù sao thì cậu cũng không thích bạn Lâm đó.
“...” Hứa Thiệu liếc nhìn Diệp Hoài Viễn, nhàn nhạt nói: “Anh thấy em cũng không đáng tin lắm.”
Diệp Hoài Viễn hơi mở to mắt, sao anh hai lại bênh vực người khác thế, cậu không vui rồi.
Cố Sương không nhịn được cười, nhìn Diệp Hoài Viễn, nói: “Đừng nghe anh hai em nói.”
Diệp Hoài Viễn ừ một tiếng, nể mặt chị dâu nên không so đo với anh.
Cố Sương tiếp tục nói: “Hoài Viễn à, chị biết em quan tâm Tiểu Vũ nhưng em ấy đã vào đại học rồi, cũng là bạn cùng cấp với chúng ta.”
Nói đến đây, Cố Sương không nhịn được cười.
“Con người rồi cũng phải lớn lên, chúng ta không thể mãi coi người ta là trẻ con được, đúng không? Người trẻ tuổi thì nên tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, dù sao thì gia đình vẫn luôn ở phía sau, sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi đâu. Hơn nữa, Tiểu Vũ cũng không phải là đứa ngốc, em cứ yên tâm đi.”
Diệp Hoài Viễn nhíu mày, cảm thấy lời chị dâu nói có lý nhưng vẫn không yên tâm lắm.
Thôi, dù sao thì hai trường cũng gần nhau, lúc rảnh cậu sẽ đến trường Tiểu Vũ đi dạo, đảm bảo những kẻ có ý đồ xấu sẽ tránh xa Tiểu Vũ.