Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-12-23 19:59:08
Lượt xem: 18
Cố Giang chậm hơn Cố Hải một bước, sau đó cũng nghiêm túc bày tỏ: “Sương Sương em yên tâm, trong lòng anh chỉ có chị dâu em.”
Thấy họ không chút do dự, Cố Sương rất hài lòng.
Ánh mắt chuyển hướng sang Cố Tiểu Vũ bên cạnh, Cố Tiểu Vũ chớp chớp mắt, nói: “Chị, chị yên tâm, em cũng sẽ tránh xa bạn học nam!”
Cố Sương: “...”
“Không, em không cần.” Cố Sương nhìn biểu cảm có chút ngơ ngác của Cố Tiểu Vũ, cười nói: “Có chàng trai nào phù hợp, em có thể làm quen, tiếp xúc thử xem.”
Có chàng trai nào phù hợp, yêu đương thời sinh viên cũng không tệ.
Cố Sương chớp mắt với cô bé, Cố Tiểu Vũ phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên.
“Chị, chị nói gì vậy!” Cố Tiểu Vũ nói lắp bắp.
Cố Sương cười nói: “Sao thế, còn ngại à?”
TBC
Trêu chọc một chút, Cố Sương lại nói tiếp: “Tiểu Vũ, nếu em thực sự thích ai, trước khi xác định mối quan hệ, hãy dẫn đến đây để chị xem thử.”
Dù sao Tiểu Vũ còn nhỏ, lại khá ngây thơ, Cố Sương vẫn rất lo lắng cô bé bị đàn ông lừa.
Cố Tiểu Vũ mím môi, mặt đỏ ửng lên, ừ một tiếng. “Em biết rồi.”
Cố Sương không nói thêm gì nữa, thời đại này, người ta yêu đương vẫn còn khá e dè.
Tất nhiên, cũng có người táo bạo nhưng Cố Sương biết, Tiểu Vũ không phải là người làm chuyện quá trớn.
Gần trưa, bà lão Dư đến đón Thần Thần về.
Cố Sương nói: “Bà Dư, ở lại ăn cơm cùng mọi người đi.”
Bà lão Dư cười nói: “Không được, không được, ở nhà đã nấu cơm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-381.html.]
Bà vẫy tay gọi Thần Thần, Thần Thần luyến tiếc buông đồ chơi trong tay, đi về phía bà lão Dư.
Cố Sương nói: “Thần Thần, rảnh thì sang chơi với Tiểu Bảo nhé.”
“Vâng.” Thần Thần gật đầu, giọng cũng lớn hơn trước một chút.
Đi ngang qua Cố Giang, cậu bé dừng lại, không nhịn được nói: “Chú Cố, cháu về đây.”
“Ừ.” Cố Giang xoa đầu cậu, cười nói: “Không tệ, gan dạ hơn trước rồi.”
Thần Thần nghe Cố Giang khen mình, khuôn mặt gầy gò vàng vọt hiện lên vẻ vui mừng, cậu bé nhìn Cố Giang với ánh mắt rất ngưỡng mộ.
Thần Thần còn nhớ, lúc trước trên tàu chính là chú Cố bế cậu. Vòng tay của chú Cố đặc biệt ấm áp, mang lại cảm giác an toàn.
Khuôn mặt già nua của bà lão Dư lộ ra nụ cười an ủi, nắm tay Thần Thần từ từ trở về nhà.
Trên bàn ăn, bà lão Dư gắp một miếng trứng cho Thần Thần, Thần Thần chậm rãi ăn, nhớ ra điều gì đó, cũng gắp một miếng trứng từ đĩa, cẩn thận đặt vào bát của bà lão Dư.
“Bà ngoại, bà ăn này.” Thần Thần nói.
Cậu bé thấy Tiểu Bảo có đồ ăn ngon gì, đều sẽ chia sẻ với người bên cạnh.
Thần Thần vô thức bắt chước theo.
Bà lão Dư ngẩn người, sau đó cười nói: “Được, bà ngoại cũng ăn.”
Nhà họ Cố cũng bắt đầu ăn trưa.
Cố Hải múc đầy một bát cơm, nói với bà nội Cố: “Bà ơi, vẫn là đồ ăn bà nấu ngon nhất.”
Bà nội Cố cười đầy nếp nhăn, hiền từ nói: “Thế thì cháu ăn nhiều vào.”
Tần Nhân cũng cười nói: “Tay nghề nấu ăn của bà nội Cố đúng là tốt, cháu vẫn luôn nhớ mãi, hôm nay cuối cùng cũng được ăn lại rồi.”
Tần Nhân và Phùng Hiểu Lương đều là học trò của ông nội Viên, trước đây hai người đều ở cùng ông Viên. Nhưng sau khi Tần Nhân kết hôn thì đã chuyển ra ngoài.