Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 341

Cập nhật lúc: 2024-12-23 19:56:01
Lượt xem: 41

Hứa Thiệu cúp điện thoại, từ công xã về nhà.

Cố Sương tò mò hỏi: “Anh trai lúc nảy tìm anh làm gì vậy?”

“Chỉ nói vài câu thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng.” Hứa Thiệu dừng lại một chút, nói.

Luôn cảm thấy anh trai có chút kỳ lạ, hình như hơi quan tâm đến vợ mình.

Quan tâm đến lúc nào vợ mình sinh, đến bệnh viện sớm một chút. Còn dặn anh chú ý, cẩn thận đừng để cô ấy ngã.

“Có lẽ là nhớ anh hai rồi.” Diệp Hoài Viễn không để ý lắm: “Không phải sắp Tết rồi sao, anh cả không phải đang ở trong quân đội sao.”

“Chị dâu, bụng chị lớn thế này rồi, sắp sinh rồi phải không?”

“Sắp rồi.”

Cố Sương xoa bụng, trong nguyên tác cô sinh non và khó sinh vì tai nạn, theo tình hình bình thường thì phải sau Tết mới sinh.

Diệp Hoài Viễn nhìn bụng bầu cao ngất của Cố Sương, mỗi lần nhìn thấy đều phải thốt lên một câu cảm thán.

Con gái thật sự quá vất vả.

TBC

Mẹ cũng thật sự quá vĩ đại.

Còn anh hai, cũng khiến cậu học được rất nhiều, sau này cậu cũng phải học tập anh hai.

Phải đối xử tốt với vợ.

Cát Nghiên nhẹ nhàng xoa bụng Cố Sương, cô ấy vẫn chưa có con, nhìn bụng bầu lớn của Cố Sương, vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Bị anh cả nhắc nhở, không hiểu sao Hứa Thiệu cũng hơi để ý.

Ăn xong bữa cơm tất niên, Cố Sương sớm đã đi nghỉ ngơi.

Mùng một Tết, Cố Sương cảm thấy bụng mình trĩu xuống, có lẽ hai ngày nữa là sinh.

Hứa Thiệu không do dự, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-341.html.]

Đi bệnh viện không tiện mang theo Tiểu Bảo, để Trần Quế Lan và Tiểu Vũ chăm sóc.

Diệp Hoài Viễn cũng vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt, để Cố Sương và Hứa Thiệu yên tâm.

Cố Sương hôn lên má Tiểu Bảo, lại ôm chặt lấy thằng bé.

Tiểu Bảo quyến luyến nép vào Cố Sương, nhỏ giọng nói: “Mẹ, Tiểu Bảo đợi mẹ.”

“Được, mẹ sẽ sớm về.” Cố Sương nói.

Cố Sương và Hứa Thiệu cùng bà nội Cố đến bệnh viện.

Cát Nghiên và Cố Hải cũng theo về huyện, không để bà nội Cố đến ở nhà khách.

Cát Nghiên để bà nội Cố về nhà họ ở, ban ngày Cát Nghiên sẽ cùng đi đến bệnh viện thăm Cố Sương.

Mùng hai Tết, Lưu Ngọc và Cố Giang đưa Sáng Sáng về nhà ngoại.

Lâm Ân đã sớm chờ ngày này, thấy Lưu Ngọc đưa chồng và con về, cô ta cười tươi tiến lên chào hỏi.

Lưu Ngọc thấy cô ta cười nhạt đi một chút, cảm thấy Lâm Ân lòng dạ hơi nhiều, không thích lắm.

Lâm Ân biết Lưu Ngọc không thích cô ta, cô ta không quan tâm, cô ta chỉ muốn dò la tin tức.

“Chị Lưu Ngọc, năm mới tốt lành, lâu rồi không gặp chị Sương Sương, không biết chị ấy sinh chưa nhỉ?”

Lâm Ân thầm nghĩ, kiếp trước lúc này Cố Sương và đứa trẻ đều đã không còn.

Nhưng Lâm Ân không biết nhà họ Cố nhận được tin tức vào lúc nào, dù sao Cố Sương và đứa trẻ xảy ra chuyện ở Kinh Thị.

Lúc này thông tin liên lạc còn chưa tiện lợi như vậy, nhà họ Cố chưa chắc đã sớm biết tin.

Lưu Ngọc liếc cô ta một cái, hỏi: “Lâm Ân, sao em lại quan tâm đến Sương Sương thế?”

Lâm Ân mím môi, nói: “Trước đây em và chị Nhị Nha đến đội các chị xem phim, chị Sương Sương còn cho em đồ ăn vặt nữa, chị ấy đối xử tốt với em, em rất thích chị ấy.”

Lưu Ngọc hơi bất ngờ, lần trước gặp, hình như Sương Sương cũng không có gì đặc biệt với Lâm Ân.

Cô ấy ồ một tiếng, nói: “Hôm qua Sương Sương mới đến bệnh viện huyện, không biết đã sinh chưa, chắc là hai ngày nữa.”

Loading...