Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 325

Cập nhật lúc: 2024-12-23 19:49:53
Lượt xem: 35

Diệp Hoài Viễn thấy bà Cố chu đáo như vậy, cảm động gật đầu.

Cố Sương dắt Tiểu Bảo đi tới, nhìn thành quả lao động của họ, cười nói: “Giỏi lắm.”

Tiểu Bảo tò mò nhìn, bà Cố cầm lấy một quả, khứa một đường, bóc vỏ ngoài, bên trong còn dính chặt một lớp vỏ lụa.

Cố Sương nhận lấy: “Bà, để cháu bóc lớp trong.”

Cô từ từ bóc sạch vỏ, đưa cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nhìn một cái, tò mò cắn một miếng, giòn ngọt.

Diệp Hoài Viễn cũng nếm thử một miếng, không tệ, khá ngọt.

TBC

“Cố Sương nhìn Tiểu Vũ, cong môi nói: “Chớp mắt đã lớn thêm một tuổi rồi.”

Cố Tiểu Vũ gật đầu, nở một nụ cười vui vẻ.

Bà nội Cố cười nói: “Cháu ấy mong lắm rồi, bảo là muốn đến nhà hàng quốc doanh ăn đồ ngon.”

Mặc dù ở nhà cách ba bữa lại có một bữa ăn thịt nhưng Cố Tiểu Vũ không thèm thịt lắm.

Nhưng ăn ở nhà và ăn ở ngoài vẫn khác nhau.

Cố Tiểu Vũ rất mong chờ.

Diệp Hoài Viễn nhìn Cố Tiểu Vũ, nói: “Hai ngày nữa là đến sinh nhật em rồi à? Em muốn gì không, anh Diệp tặng cho em.”

Cố Tiểu Vũ nhìn cậu ấy, mím môi nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Diệp Hoài Viễn nhướng mày: “Em không nói, vậy đến lúc đó anh sẽ tặng theo ý anh nhé!”

Bà Cố vội nói: “Không cần, tặng quà gì chứ, Hoài Viễn, cháu đừng tốn kém.”

“Sao lại là tốn kém chứ, dù sao Tiểu Vũ cũng gọi cháu một tiếng anh Diệp mà, hôm nay còn dẫn cháu đi hái hạt dẻ nữa.” Diệp Hoài Viễn nói.

Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật Cố Tiểu Vũ, mọi người cùng nhau đến huyện.

Diệp Hoài Viễn cũng đi theo.

Mọi người chia nhau ra, bà nội Cố và Trần Quế Lan đến chỗ Cố Hải, tiện thể mang theo một ít hoa quả rau củ cho hai vợ chồng họ, đưa qua trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-325.html.]

Cố Sương và những người khác đi dạo trong huyện, đến giờ thì cùng nhau tập trung ở nhà hàng.

Cố Sương và Hứa Thiệu đi trước, Diệp Hoài Viễn bế Tiểu Bảo thong thả đi theo sau.

Hứa Thiệu hỏi Cố Sương: “Có muốn đến cửa hàng bách hóa không?”

“Được.”

...

Cửa hàng bách hóa.

Lâm Ân mang một giỏ trứng đến trạm thu mua phía sau cửa hàng bách hóa, bán được tiền, cô ta cầm phiếu tiền đến phía trước.

Bác dâu bảo cô ta đến cửa hàng bách hóa bán trứng, đổi ít dầu đèn và muối, ngoài ra còn đưa cho cô ta phiếu vải mà nhà tích cóp được, bảo cô ta cắt ít vải về may quần áo cho con trai bà là Lâm Tráng.

Lâm Ân mua dầu đèn và muối, đến quầy bán vải.

“Đồng chí, tôi muốn cắt vải.” Lâm Ân nói với nhân viên bán hàng.

“Cắt loại nào?” Trần Viên Viên đang cúi đầu điền phiếu, không ngẩng đầu lên nói.

Lâm Ân cau mày, nói: “Tấm vải màu xanh lam kia...”

“Cắt bao nhiêu?” Trần Viên Viên bảo đồng nghiệp bên cạnh làm giúp một lát, cô ấy rảnh tay lấy vải.

Lâm Ân vừa định mở miệng nói thì nghe thấy sau lưng có tiếng nói truyền đến.

“Chị dâu, những mẫu vải này ít hoa văn quá, không hợp với các cô gái trẻ, để anh hai mua cho chị từ Bắc Kinh về nhé.”

Lâm Ân khựng lại, không tin nổi mà quay đầu lại.

Trần Viên Viên cau mày, không biết cô gái trước mặt bị làm sao, cô ấy đang bận, như thế này chẳng phải làm cô ấy mất thời gian sao.

“Đồng chí, rốt cuộc cô có cắt vải không?” Trần Viên Viên không nhịn được lại hỏi một lần nữa.

Lâm Ân không hề để ý, bây giờ trong mắt cô ta chỉ có người đang đi về phía mình.

Hoài Viễn, sao cậu ấy lại ở đây?

Nhìn khuôn mặt thời trẻ của chồng, Lâm Ân có chút ngẩn ngơ.

Loading...