Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 292

Cập nhật lúc: 2024-12-22 21:02:05
Lượt xem: 39

Đợi Hứa Thiệu dắt Tiểu Bảo từ nhà vệ sinh ra, Cố Sương ân cần rót nước, rửa tay cho Hứa Thiệu.

Hứa Thiệu thong thả rửa tay trong chậu, anh tùy ý hỏi: “Nhà gửi thư đến à?”

Vừa nãy trên đường về anh đã gặp anh bưu tá Tiểu Hà.

Cố Sương gật đầu, nói: “Đúng rồi, là Vân Phi gửi đến. Em chưa xem đâu, em đi lấy!”

Hứa Thiệu liếc nhìn bóng dáng cô chạy vào nhà, rồi kéo thằng bé lại, cũng rửa tay cho nó.

Bàn tay nhỏ chạm vào nước mát, mắt Tiểu Bảo sáng lên, Hứa Thiệu không kịp giữ, bàn tay nhỏ của nó đã rút ra, vui vẻ vỗ vào mặt nước, b.ắ.n tung tóe nước.

“...” Hứa Thiệu thấy nó còn muốn làm nữa, nhanh chóng nắm lấy tay nó, rồi hất tay đổ nước trong chậu ra góc sân.

TBC

“Chơi đi.” Hứa Thiệu đặt chậu rỗng trước mặt nó, nhàn nhạt nói.

Tiểu Bảo bĩu môi, mắt rưng rưng, tủi thân suýt khóc.

“Không chơi nữa à?” Hứa Thiệu giả vờ không thấy, bình tĩnh hỏi.

Tự lấy khăn tay lau sạch tay cho nó rồi lau sạch nước b.ắ.n trên mặt nó.

Cố Sương đi ra khỏi nhà, cô đã mở thư ra, xem nhanh một lượt, Cố Sương nở nụ cười trên môi.

“Có tin vui này, Tiểu Bảo sắp có em trai hoặc em gái rồi!”

Hứa Thiệu nhìn bụng cô, hơi do dự: “Em có rồi à?”

Cố Sương liếc anh, nói: “Là chị dâu em có rồi, em thì chưa.”

Mỗi lần anh đều thực hiện biện pháp tránh thai, làm sao dễ có con như vậy.

Hứa Thiệu thở phào nhẹ nhõm, một đứa nhỏ là đủ rồi, anh không muốn có thêm đứa nào nữa.

Khi Sương Sương mang thai vất vả như vậy, Hứa Thiệu nhìn mà đau lòng, bản thân lại không giúp được gì cho cô, đặc biệt là quá trình chờ sinh, Hứa Thiệu chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.

Anh không muốn trải qua lần thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-292.html.]

Nhìn vẻ mặt của Hứa Thiệu, Cố Sương hỏi: “Anh không thích Mạn Mạn sao? Không muốn có con gái à?”

“Em muốn à?” Hứa Thiệu hơi khó xử, anh nhắc nhở: “Anh không đảm bảo chắc chắn là con gái, có khả năng lại là con trai.”

“Không thể nào, nhất định là con gái.” Cố Sương quả quyết nói.

“...” Hứa Thiệu không biết cô tự tin ở đâu, anh cũng không phản bác lời cô.

“Dù sao thì cũng sinh thêm một đứa đi mà!” Cố Sương nhìn anh đầy mong đợi.

“Chờ Tiểu Bảo lớn thêm chút nữa rồi sinh, được không?” Hứa Thiệu nói.

“Được.” Cố Sương đồng ý ngay.

“Vân Phi có thai rồi, ngày mai em đi huyện mua ít đồ.” Cố Sương suy nghĩ một chút rồi nói.

Hồi cô mang thai, Vân Phi còn tặng quà cho cô.

Cuối cùng cũng đến lúc cô đáp lễ, là người từng trải, Cố Sương có thể cho cô ấy nhiều lời khuyên.

“Anh đi cùng em nhé.” Hứa Thiệu suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được, cũng đưa Tiểu Bảo đi luôn.” Cố Sương nói.

Mùa đông nhàn rỗi qua đi, mùa xuân cày cấy đến, đội lại bắt đầu bận rộn.

Bà nội Cố một mình trông hai đứa trẻ, Cố Sương sợ bà mệt, lại dễ sơ suất.

“Vừa nãy đồng chí bưu tá Tiểu Hà nói với em là đội khác có trẻ bị mất, đặc biệt dặn phải cẩn thận, lát nữa em cũng nói với bà một tiếng, bảo bà trông Sáng Sáng cho kỹ, không được để trẻ rời khỏi tầm mắt.”

Hứa Thiệu nghe nói có kẻ buôn người bắt cóc trẻ con, không khỏi nhíu mày.

Bà nội Cố nghe xong cũng chỉ biết than trời.

Ngày hôm sau, Cố Sương và Hứa Thiệu đưa Tiểu Bảo đi huyện bằng xe.

Đến huyện, trước tiên đến cửa hàng bách hóa, Cố Sương vừa bước đến cửa, Trần Viên Viên đã phát hiện ra, vui vẻ vẫy tay chào cô.

“Sương Sương, lâu lắm không gặp!”

Loading...