Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-12-22 07:24:50
Lượt xem: 28
Diệp Hoài Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, giọng điệu không tự chủ mà nhẹ nhàng: “Không được kéo nhé, cũng không được cho vào miệng, biết chưa?”
Diệp Hoài Viễn xác định mặt dây chuyền rất chắc chắn nhưng vẫn không nhịn được mà dặn dò.
“Vâng vâng.” Tiểu Bảo gật đầu.
“Ngoan quá!” Diệp Hoài Viễn đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo, nhìn vào đôi mắt trong veo ngây thơ của Tiểu Bảo, Diệp Hoài Viễn không khỏi nghĩ đến anh hai.
Nghĩ đến hình ảnh mình liên tưởng đến, anh rùng mình, vội vàng rụt bàn tay tội lỗi về.
Không còn cách nào khác, tại Tiểu Bảo chính là phiên bản thu nhỏ của anh hai.
Nhưng Diệp Hoài Viễn rất khó tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt Tiểu Bảo lại xuất hiện trên người anh hai của mình.
Ừm, Tiểu Bảo vẫn đáng yêu hơn.
Diệp Hoài Viễn chơi với Tiểu Bảo một lúc, Tiểu Bảo rất thích Diệp Hoài Viễn.
Sau đó, ông nội Hứa cũng tham gia vào, một lớn một nhỏ một già ba “đứa trẻ” tụ tập lại với nhau, vô cùng vui vẻ.
Cố Sương cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa ăn quýt.
Đợi Viên Quỳnh Phương về, cô liền theo vào bếp giúp nấu cơm.
Đợi đồ ăn gần xong, Hứa Thiệu cũng trở về.
“Anh hai, anh về rồi à!”
Hứa Thiệu nhìn cậu, giọng điệu ôn hòa: “Ừ, đến đây từ lúc nào?”
Diệp Hoài Viễn cười cười, nói: “Sáng đến, chơi với Tiểu Bảo một lúc.”
Cố Sương bưng đồ ăn từ trong bếp ra, thấy Hứa Thiệu về, cô mỉm cười với anh.
“Về rồi à, rửa tay ăn cơm thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-257.html.]
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Viên Quỳnh Phương nhận nhiệm vụ đút cơm cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chơi mệt từ sáng, ăn cơm xong là không chịu nổi buồn ngủ, Viên Quỳnh Phương bế cậu bé vào phòng ngủ.
Ăn cơm xong, mọi người ra phòng khách nói chuyện, Cố Sương không nghe nữa, về phòng ngủ cùng Tiểu Bảo.
Diệp Hoài Viễn nói: “Anh hai, hai người lúc nào đi vậy?”
Hứa Thiệu nói: “Tuần sau.”
Diệp Hoài Viễn có chút buồn bã, nói: “Hai ngày nữa em lại đến chơi với Tiểu Bảo, lần sau về, chắc cháu ấy không nhớ em nữa.”
“Đợi lớn hơn một chút sẽ không quên đâu.” Ông nội Hứa nói: “Không sao, sau này còn nhiều thời gian.”
Nhưng ông đã già rồi, không biết còn có thể ở bên các con bao lâu nữa.
Ông nội Hứa thở dài trong lòng.
Diệp Hoài Viễn thấy tâm trạng khá hơn một chút, gật đầu. Ngồi thêm một lúc nữa, cậu ta đứng dậy rời đi.
Không muốn về nhà, Diệp Hoài Viễn đi dạo bên ngoài, không ngờ lại gặp Tào Quang.
Lúc đầu, Diệp Hoài Viễn còn chưa kịp phản ứng, bị giọng mắng mỏ của Tào Quang thu hút, nhìn về phía đó, nhận ra tên đàn em của anh ta.
Nhìn lại Tào Quang, cậu ta lập tức vui vẻ.
“Ồ, nhìn xem, đây là ai vậy? Lâu không gặp, sao anh lại thành ra thế này, Tào Quang.”
Tào Quang nghe thấy giọng nói hả hê bên tai, quay đầu lại với vẻ mặt u ám, nhìn thấy là Diệp Hoài Viễn, sắc mặt anh ta sa sầm xuống.
Nhịn cơn tức, anh ta nói: “Dù sao thì tôi cũng hơn cậu vài tuổi, cậu không gọi một tiếng anh trai xưng em đàng hoàng sao?”
Diệp Hoài Viễn cười khẩy, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, giọng điệu khinh thường: “Cha tôi chỉ sinh ra mình tôi, anh là anh trai tôi từ lúc nào?”
Một thằng nhóc con cũng dám chế giễu anh ta, ánh mắt Tào Quang trở nên u ám.
TBC
Tào Quang trừng mắt nhìn Trương Vĩ và những người khác bên cạnh: “Các người ngây ra đó làm gì, để người ta xem trò cười à, còn không đỡ tôi đi!”