Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-12-22 07:23:58
Lượt xem: 31
Dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: “May mắn thì có thể gặp ở bên ngoài.”
Tiết Trác Thanh hỏi: “Vậy chị ấy thường đi chơi ở đâu, chúng ta có nên đi thử vận may không?”
Hứa Thiệu suy nghĩ một chút, chị anh và Sương Sương dẫn theo đứa trẻ, chắc chắn không thể đi xa được, nhanh chóng khoanh vùng một vài địa điểm trong lòng.
Anh nói: “Đi thôi.”
Tiết Trác Thanh cười, vội vàng đuổi theo.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trao đổi những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Chủ yếu là Tiết Trác Thanh nói, Hứa Thiệu nghe.
Hứa Thiệu ở quê, ngày nào cũng chỉ đi làm đồng, về nhà chơi với vợ con, cuộc sống vô cùng bình lặng.
“Tôi làm việc ở đơn vị này cả ngày, cuộc sống thực ra khá nhàn rỗi. Chỉ là đôi khi sẽ gặp phải những người không muốn gặp, anh biết tôi đang nói đến ai không?”
Tiết Trác Thanh cố ý hỏi, thấy Hứa Thiệu không hề lay động, không có ý định tiếp lời, anh ta bĩu môi, tiếp tục nói: “Chính là tên khốn Tào Quang đó, dựa vào gia thế của mình, ngày ngày làm bậy, khí thế ngạo mạn, không làm việc đàng hoàng.”
Giọng điệu của Tiết Trác Thanh đầy khinh thường.
TBC
Hứa Thiệu bình tĩnh nói: “Nhà họ Tào hành động ngang ngược như vậy, chỉ là dựa vào việc có người ở trên, chúng ta cũng không phải không có ai, không ưa thì tìm cơ hội đánh cho hắn một trận, cho hắn biết mùi.”
Tiết Trác Thanh nghe xong liền xuẩn xuẩn dục động, nhớ lại cảnh Tào Quang bị Hứa Thiệu đánh cho khóc lóc thảm thiết cách đây vài năm, không nhịn được cười.
Anh ta cười hì hì, đầy mong đợi: “Vậy hôm nào chúng ta sẽ tìm cơ hội, vừa hay tay đang ngứa.”
Hôm nay tâm trạng tốt, không muốn gặp Tào Quang, thứ đen đủi đó ảnh hưởng đến tâm trạng.
*
Trong tiệm trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-240.html.]
Tào Quang vừa dứt lời, Cố Sương liền im lặng, cô hơi buồn nôn.
Bị dầu mỡ làm cho buồn nôn.
Trời ơi, thời đại này sao lại có người dầu mỡ như vậy, Cố Sương cảm thấy vừa rồi cô chỉ tạt có một chút nước trà.
Một bên, Hứa Anh nghe thấy những lời thối tha từ miệng Tào Quang nói ra, cũng suýt nữa ra tay.
Không ngờ, tay của Cố Sương lại nhanh hơn cô một bước.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Tào Quang, Hứa Anh không khỏi bật cười: “Sương Sương, đúng là giỏi.”
Khen xong Cố Sương, Hứa Anh nhất kiểm chán ghét nói với Tào Quang: “Tào Quang, anh còn nói bậy bạ nữa, ở đây làm người khác buồn nôn, đừng trách tôi không khách sáo.”
Tào Quang không để ý, nhìn Cố Sương nói: “Thì ra cô tên là Sương Sương, cái tên không tệ, gan cũng khá lớn.”
Thật không ngờ lại dám tạt nước vào anh ta, cả đời này anh ta mới lần đầu tiên... lần thứ hai phải chịu nhục như vậy.
Tào Quang nghĩ đến Hứa Thiệu, ánh mắt lại trở nên u ám, hai người này quả nhiên là vợ chồng.
Ánh mắt Cố Sương vô tình liếc thấy Hứa Thiệu phía sau anh ta, không khỏi cười.
Tào Quang bị nụ cười của cô làm cho ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này tuy là ở quê lên, còn sinh con rồi nhưng đúng là đủ vị, nghĩ đến thôi mà lòng người cũng tan chảy.
Thấy Tào Quang nhìn mình ngây ngốc, Cố Sương cau mày, sự khinh thường trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Nhức mắt.
“Gọi ai là Sương Sương vậy, tôi có quen anh không? Đừng làm tôi buồn nôn, tránh xa tôi ra!”
Thấy Hứa Thiệu đi tới, Cố Sương lập tức có thêm dũng khí.
Tào Quang bị khinh thường hết lần này đến lần khác, cơn giận bùng lên, giơ tay định cho cô biết tay.
Chỉ là tay chưa kịp chạm vào người, vừa giơ lên đã bị nắm lấy cổ tay, không chút thương tiếc bẻ ngược ra sau, Tào Quang lập tức kêu thảm.