Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-12-22 07:23:25
Lượt xem: 49

Trước giờ chỉ được xem ảnh, cuối cùng cũng được gặp chắt đích thân, ông ngoại vui không chịu được.

Đồng thời, trong lòng ông cũng có chút đắc ý.

Ông là người gặp cháu trước lão già họ Hứa.

Lão già đáng ghét kia chứng kiến A Thiệu và Sương Sương kết hôn thì sao, cháu chắt vẫn gặp ông trước.

Ăn xong, mọi người về đến đại đội.

Bà nội và ông nội Cố cười chào ông ngoại và mọi người, Cố Sương biết được cháu đang ngủ nên vào phòng xem cháu trước.

Thấy lông mi cháu ướt đẫm, mũi cũng đỏ, cô không khỏi đau lòng.

Trần Quế Lan đi theo sau Cố Sương, khẽ thở dài nói: “Tỉnh dậy là tìm mẹ luôn, lúc đầu còn uống sữa, sau đó không chịu nữa, cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được, mãi mới ngủ.”

Cố Sương thấm ướt khăn nhẹ nhàng lau mặt cho con, ông ngoại cũng lặng lẽ đi đến xem cháu cố một cái.

TBC

Cố Sương nói: “Ông ngoại, ông đi ngủ một giấc trước đi, nghỉ ngơi một chút, tỉnh dậy là có thể chơi với cháu rồi.”

“Được, được, được.” Ông ngoại đáp.

Hứa Thiệu đưa mọi người đi nghỉ, Cố Sương cũng ngủ một lúc cùng con.

Sau đó bị con đánh thức, đứa trẻ thấy Cố Sương tỉnh, tay nhỏ túm lấy quần áo cô, không ngừng dụi vào người cô.

Hứa Thiệu thấy vợ mình sắp hở hang, vội vàng kéo con trai ra khỏi người Cố Sương.

Đứa trẻ quay đầu, vẻ mặt hung dữ, rất không vui.

Hứa Thiệu cười khẽ, véo mũi cháu, nói: “Ai bảo con ăn đậu phụ vợ cha bây?”

Cố Sương cạn lời, cô ngáp một cái, từ từ ngồi dậy.

“Đưa con cho em ôm.”

Cố Sương vừa đưa tay ra, con đã nhào vào lòng Cố Sương, ê a ê a ra vẻ nói chuyện với cô, vẻ mặt rất tủi thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-220.html.]

Không biết là đang mách tội Hứa Thiệu hay là đang kể tội cô đã bỏ rơi nó vào buổi sáng.

Cố Sương không biết tiếng trẻ con nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, thỉnh thoảng ừ một tiếng phụ họa theo cháu.

Hai mẹ con rất hòa hợp.

“Đi nào, con, mẹ đưa con đi gặp... ông cố?” Cố Sương nhìn Hứa Thiệu, hỏi: “Gọi như vậy đúng không?”

Ông ngoại ngủ dậy, đang nói chuyện với mọi người ở cửa sân.

Thấy Cố Sương bế con ra, ông vội dừng lời, nhanh nhẹn đi đến trước mặt Cố Sương, trên mặt đầy vẻ yêu thương.

“Chắt ơi, ta là ông cố của cháu đây!”

Đột nhiên có thêm một người trước mặt, đôi mắt to tròn của đứa trẻ nhìn ông một lúc, đột nhiên đưa tay ra túm râu ông.

“Ái chà...” Ông ngoại không kịp trở tay, đau đớn kêu lên một tiếng.

Cố Sương giật mình, không ngờ đứa nhỏ đột nhiên động thủ, có chút ngượng ngùng đi gỡ tay cháu.

“Này, con không được giật râu ông cố, sẽ đau đấy!”

“Không sao không sao!” Ông ngoại đối mặt với đứa cháu không có nguyên tắc gì, ông nói: “Trẻ con có bao nhiêu sức, không đau chút nào!”

Cố Sương lặng lẽ phủi xuống đất mấy sợi râu bị đứa nhỏ giật đứt trong lòng bàn tay.

Ông ngoại có chút mong đợi đưa tay ra: “Cháu có sợ người lạ không, ông có thể bế một chút không?”

Cố Sương nhìn đứa trẻ trong lòng, thử đưa về phía ông ngoại.

Đứa nhỏ quay đầu nhìn Cố Sương một cái, lập tức ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông.

“Không sao không sao, nó còn chưa quen với ông ngoại, đợi nó muốn thì bế sau.” Ông ngoại vội nói.

Nhìn đứa nhỏ khỏe mạnh, ông vui hơn bất cứ điều gì.

Cố Sương biết là đứa nhỏ còn nhớ chuyện buổi sáng, sợ cô không thấy đâu nên mới ôm chặt cô không buông.

Vỗ nhẹ lưng con để dỗ dành, Cố Sương nói với ông ngoại: “Ông ngoại, hay là để A Thiệu đưa ông đi dạo quanh đội đi?”

Loading...