19
Chưa đầy một lúc, Khương Trì   .
So với lúc  hưng phấn, giờ đây  trông như kẻ  đánh bại, dáng vẻ chán nản như con ch.ó lạc đường     gì.
“Đình Đình, …”
“Hoặc là trả  đồ, hoặc là  tù,  cần bàn thêm chuyện cầu tình nữa.”  lạnh lùng cắt ngang lời .
Khương Trì khó xử, chần chừ trong chốc lát: "Anh  thể  Tô Văn bồi thường cho em."
“Anh bồi?”   lạnh: "Dùng tài sản chung vợ chồng mà bồi ?”
“Vậy em  thế nào?” Khương Trì thấy   buông lời, bực bội hỏi.
“Chúng  ly hôn,  cút khỏi nhà!”  lấy  tờ giấy thỏa thuận ly hôn mà  chuẩn  sẵn,  từng chữ một.
Đến giờ phút ,   Khương Trì   ký tên. 
“Ngày mai, 9 giờ sáng, mang đầy đủ giấy tờ, chúng  đến Cục Dân Chính!”  giơ tờ thỏa thuận lên vẫy vẫy.
   ngốc, chỉ đưa giấy thỏa thuận ly hôn thì chẳng  tác dụng gì, ly hôn cần  trình diện cả hai bên.
Chỉ khi  giấy chứng nhận ly hôn,  thứ mới  giá trị.
…
Ngày hôm , với sự phối hợp của Khương Trì, bọn  dễ dàng lấy  giấy chứng nhận ly hôn.
Vừa  khỏi Cục Dân Chính, Khương Trì vội vã cầm giấy chứng nhận và rời .
Chắc chắn   thông báo tin mừng cho Tô Văn.
Nhìn bóng dáng Khương Trì khuất dần,   khỏi lắc đầu, rời khỏi cái tình nhân mà trong mắt  vẫn là Tây Thi lự kính,  mới nhận , mười năm qua   dành cho  , thật là quá ngu xuẩn.
Không thể tưởng tượng nổi,    dễ dàng bỏ qua  thứ như .
Một giờ, hai giờ…
  đồng hồ, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.
20
“Ong ong ong…”
Điện thoại vang lên,  đó là giọng mắng của Khương Trì.
 và Khương Trì sống chung nhiều năm như , đây là  đầu tiên   mắng mà cảm thấy sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-chong/chuong-7.html.]
Mặc dù  Khương Trì mắng nhưng  chẳng cảm thấy tức giận chút nào.
Nếu   đoán sai thì ngay lúc  cảnh sát  từ chối thả Tô Văn.
Điều  dĩ nhiên   cố ý nhắm  mà là do Tô Văn và Khương Trì quá ngớ ngẩn.
Cướp giật là tội hình sự, dù   thông cảm cho Tô Văn thì cô  chỉ  thể miễn trừ trách nhiệm dân sự, tức là   bồi thường tiền, còn    cách nào  đổi tội hình sự. Hình phạt vẫn  nhận.
“  rời nhà , chẳng lẽ thế vẫn  đủ ?” Trong điện thoại, Khương Trì hỏi với giọng khàn  vì tức giận.
“Đương nhiên là  đủ.” Nói xong,  cúp điện thoại.
Mười năm,   mười ngày, cũng   mười tháng.
  lãng phí cả tuổi thanh xuân   đàn ông  yêu  và những năm qua  coi  như công cụ bồi thường.
Một   chịu rời khỏi nhà, một    tù, như  thì   đủ?
Sau đó,  chuẩn   “thăm” Tô Văn.
Qua song sắt, Tô Văn với khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc xòa xuống che phủ một phần mặt,  .
“Cô hài lòng ?”
Khác hẳn với Khương Trì, Tô Văn  vẻ mệt mỏi.
Cảnh    là trạng thái ,  còn cần cô  phối hợp với kế hoạch tiếp theo.
“Đừng lo,    đến để chế giễu cô.”  : " đến để giúp cô  ngoài.”
“Cô sẽ  bụng như  ?” Tô Văn   với ánh mắt trào phúng.
“……”  nhẹ nhàng ghé sát tai Tô Văn, thì thầm một câu.
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Lúc , ánh mắt Tô Văn sáng lên,  đó lộ  vẻ hoảng sợ.
“Suỵt!”   hiệu bằng một ngón tay.
Hai tháng , Khương Trì  phán án ba năm tù, Tô Văn  phán hai năm tù nhưng hoãn thi hành án ba năm, trong khi     hết thảy.
Khi tuyên án xong,  mặt Tô Văn hiện lên nụ  như  sống sót  tai nạn, Khương Trì nâng cao đầu,  dẫn , còn   gọi : “Cô  hiểu tình yêu.”
“Thật đáng thương…”    và  nhẹ.
 thật sự  thể chờ đợi thêm,  chỉ trích  về cái gọi là tình yêu.