Bạch cô nương yêu trồng trọt nặn thuốc viên nơi biên trấn nhỏ - Chương 147: --- Ngựa Con
Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:47:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Gia, nãi, mau đến đây, hai xem ai trở về!"
Xe lừa còn dừng hẳn, Bạch Nghị kéo giọng lên mà kêu.
Bạch Hoài Xương thấy tiếng kêu xong, cũng đặt cái giỏ đan trong tay xuống mà ngoài biếng nhác, mà tiếp tục đan, còn cằn nhằn với Tôn Bình đang nhặt rau ở một bên.
"Cái Nghị ca nhi cũng chẳng học ai, học khác vẻ thần bí, hừ, cứ cố tình mắc bẫy, chỉ cần , sẽ thôi!"
Tôn Bình nhặt xong cọng rau cuối cùng, dậy, "Ngươi , ."
Còn đến cửa thấy Bạch Thục Di và Sài Ngọt Ngào đến từ phía đối diện.
"Thục Di? Ngọt Ngào? Thật sự là các con/cháu !"
"Nương, là con, con dẫn Ngọt Ngào trở về thăm ."
Bạch Thục Di bước tới ôm lấy Tôn Bình, nước mắt lưng tròng.
Tôn Bình đưa tay ôm Bạch Thục Di, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
"Trở về là , trở về là !"
Bạch Hoài Xương ở bên trong thấy động tĩnh, cũng đặt đồ trong tay xuống, ngoài.
"Lão bà tử, rốt cuộc là ai đến ."
Thấy hai con đang ôm , Bạch Hoài Xương lúc mới phản ứng .
"Thục Di? Thục Di trở về !"
Sài Ngọt Ngào ở một bên giả vờ ghen tị mà , "Ai, trong mắt ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ chỉ nương thôi , cái ngoại tôn nữ vẫn nên trở về thôi!"
Bạch Hoài Xương cẩn thận đ.á.n.h giá vị tiểu công t.ử đang chuyện mắt.
"Ngươi là Ngọt nha đầu ?"
Sài Ngọt Ngào hì hì bước tới, "Vâng, ngoại tổ phụ!"
Bạch Thục Di cũng bình tĩnh , buông tay, về phía Bạch Hoài Xương.
"Phụ !"
"Tốt , trở về là !"
Bạch Hoài Xương tuy gì, nhưng nụ vẫn cho thấy ông vui vẻ.
Bạch Nghị giúp xách đồ đạc nhà, chào hỏi lập tức lên trấn.
“À , Khang Kiều về cùng hai con các con?”
Bạch Hoài Xương thấy con rể, bèn hỏi.
Bạch Thục Di chuẩn sẵn, thống nhất lời lẽ: “Thưa cha, dạo bận chút việc. Vốn dĩ cũng về, nhưng thực sự thể dứt , nên con đành đưa Điềm Điềm về !”
Bạch Hoài Xương và Tôn Bình hề mảy may nghi ngờ, bởi con rể thường xuyên khắp nơi buôn bán, bận rộn cũng là lẽ thường tình.
Tiền Lai Đệ Bạch Thục Di dẫn con gái về, cũng vội đưa Bạch Mạt và Bạch Bình An sang giúp đỡ.
Bạch Trà vẫn đang núi, hề những chuyện . Hôm nay, nàng vốn chỉ lên núi xem thể tìm chút d.ư.ợ.c thảo kỳ lạ nào mang về .
tìm kiếm hồi lâu cũng thấy, nàng bèn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
“Khẽ khẽ ~”
Bỗng nhiên, từ xa vọng một tiếng kêu yếu ớt.
Bạch Trà khoác chiếc gùi lên lưng, theo tiếng kêu mà tới.
Rồi nàng thấy một chú ngựa con thoi thóp trong một cái hố lớn, đôi lúc kêu khẽ hai tiếng.
Mèo Dịch Truyện
Ngựa con từ đây?
Bạch Trà quan sát một lượt, trượt xuống mép hố, đến bên cạnh chú ngựa con.
Ngựa con cũng cảm nhận Bạch Trà đang tới gần, chút hoảng sợ dậy, nhưng đều thất bại.
Bạch Trà lấy bình nước cho nó uống một chút nước lã, đồng thời kiểm tra vết thương của chú ngựa con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-co-nuong-yeu-trong-trot-nan-thuoc-vien-noi-bien-tran-nho/chuong-147-ngua-con.html.]
Chắc là đột nhiên từ cao ngã xuống, thương ở chân, thể vững, cũng thể thoát .
“Toàn lông đen nhánh, trán một chỏm lông trắng thế . Vậy từ nay về gọi ngươi là Tiểu Bạch !”
Dưới ánh mắt kinh hoàng của chú ngựa con, Bạch Trà tìm dây buộc chặt bốn chân của nó .
Rồi vác nó lên vai, từ từ bò lên!
Vừa bò lên tới nơi, Bạch Trà liền đặt chú ngựa con xuống đất, nó.
“Tiểu Bạch, ngươi về nhà với , là về nhà với đây? Ngươi gì, coi như ngươi đồng ý nhé!”
Nói , nàng vác chú ngựa con lên, sải bước xuống núi.
May mắn đường ai, nên ai Bạch Trà vác một chú ngựa con từ núi về.
Về đến nhà, Bạch Trà cởi trói cho chú ngựa con, tìm một sợi dây thừng buộc nó chuồng lừa.
Sau đó, nàng cho nó ăn một ít cỏ xanh mướt tiện tay cắt khi xuống núi, lấy vài loại thảo d.ư.ợ.c đắp lên chân nó.
Chú ngựa con lúc đầu còn cảnh giác và bồn chồn, , nhưng khi thấy cỏ xanh tươi non, nó vẫn nhỏ nhẹ gặm nhấm từng chút một, dần dà hình như quen .
“Trà Trà! Con ở đó ?”
“Mạt tỷ tỷ ? Con ở đây!”
Bạch Mạt dẫn Sài Điềm Điềm tìm đến, liền thấy Bạch Trà đang cho ngựa con ăn.
“Dì về cùng Điềm Điềm , Điềm Điềm tìm con, nên dẫn qua đây. Bữa trưa bà nội con cũng sang đó ăn cơm cùng .”
“Trà Trà biểu tỷ ~”
Sài Điềm Điềm tuy miệng gọi Bạch Trà, nhưng ánh mắt cứ dán chặt chú ngựa con.
Bạch Trà cũng nhận nàng hứng thú với chú ngựa con, bèn đưa cho nàng một nắm cỏ xanh, bảo nàng cho ngựa ăn.
“Được, Mạt tỷ tỷ và Điềm Điềm nghỉ một lát, dọn dẹp đồ đạc, lát nữa sẽ cùng hai sang nhà cũ.”
Sài Điềm Điềm vẫy tay với Bạch Trà: “Trà Trà biểu tỷ, tỷ cứ từ từ, vội.”
Rồi nàng tiếp tục ngắm nghía chú ngựa con.
Bạch Mạt hiểu chú ngựa con gì mà đến .
Sài Điềm Điềm cho ngựa ăn, kể cho Bạch Mạt chuyện cha nàng từng mang về một con ngựa.
“Mạt biểu tỷ, tỷ , chú ngựa con thật sự tầm thường , là một con ngựa đấy. Giống con ngựa lớn mà cha từng mang về, chỉ là nhỏ hơn một chút. Cha con ngựa của thể đáng giá mấy trăm lượng đấy.”
Bạch Mạt xong hít một lạnh: “Ngựa gì mà bằng vàng ? Sao đắt đến , tận mấy trăm lượng bạc!”
Sài Điềm Điềm suy nghĩ kỹ lưỡng: “Ta quên , gọi là gì nữa, hì hì, nhưng mà, chỉ đoán thôi, trông vẻ giống, chứ thì cũng chẳng dám khẳng định.”
Bạch Mạt gật gật đầu, cũng chú ngựa con gầy yếu, xem rốt cuộc nó chỗ nào đáng tiền, hồi lâu cũng điều gì.
Chẳng mấy chốc, Bạch Trà khoác một cái giỏ đến mặt hai .
“Đi thôi, chuẩn xong !”
Bạch Mạt thấy lạp xưởng trong giỏ của Bạch Trà, vội vàng : “Trà Trà, bà nội cho mang đồ sang, và bà nội đều chuẩn sẵn .”
Bạch Trà : “Dì và biểu khó khăn lắm mới về, cũng trổ tài vài món, để các nàng nếm thử tay nghề của chứ.”
Bạch Mạt gì Bạch Trà, đành để nàng tùy ý.
Trên đường, Sài Điềm Điềm tò mò hỏi Bạch Trà, chú ngựa con đó mua ở .
Bạch Trà cũng giấu giếm, hôm nay chính nàng nhặt núi.
Sài Điềm Điềm kinh ngạc, Trà Trà biểu tỷ mà may mắn đến , nàng vô cùng ngưỡng mộ ngọn núi.
“Oa, cũng lên núi xem thử!”
Bạch Mạt dập tắt ý nghĩ đó của nàng : “Chân núi thì thể cùng dạo, nhưng lên núi thì e rằng . Trà Trà khả năng tự bảo vệ, mà ngay cả tứ thẩm cũng nàng lên núi, dì chắc sẽ cho .”
“Đành !”