Bạch cô nương yêu trồng trọt nặn thuốc viên nơi biên trấn nhỏ - Chương 132: --- Kinh Thành Cầu Học
Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:47:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện ở trang viên, Bạch Trà hề kể cho Vương Trân Nương và .
Bạch Lễ giờ đang ở nhà sắp xếp hành lý, ngày mai sẽ khởi hành kinh thành. Mỗi lá thư của Bách Lý Hằng đều rằng mong sớm đến kinh thành.
"Cha, con chỉ là kinh thành cầu học, chứ sẽ trở về nữa, cha mang cả cái đến?"
Mọi cái gối trong tay Bạch Hoài Xương, lặng lẽ mặt .
"À, nghĩ con đến kinh thành ngủ , vẫn là đồ vật quen thuộc thì hơn!"
Bạch Hoài Xương ngượng ngùng giải thích.
Tôn Bình cầm lấy đồ trong tay Bạch Hoài Xương liền đặt về chỗ cũ.
"Ngươi tưởng ai cũng như ngươi ! Nghĩ năm xưa cha ngươi ngoài xa là mang theo cái gối của ông , mang thì , cái gối , cả đêm ngủ! Sau liền bao giờ xa nữa."
Trước mặt nhiều tiểu bối như , Bạch Hoài Xương chút ngại ngùng.
"Lão bà tử, đây đều là chuyện cũ , nàng còn nhắc đến nó gì, cũng cần thể diện chứ!"
Mọi xong đều mím môi bật thành tiếng, trừ Bạch Bình An, khanh khách lên.
Tiền Lai Đệ vội vàng bịt miệng tiểu nhi tử, "Cha, Bình An chắc chắn nhạo ."
Không thì , , đều lượt ồ lên.
Bạch Hoài Xương cũng lén lút mím môi, thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái đều trưởng thành, thành gia lập nghiệp .
Đợi đều đưa xong đồ tặng cho Bạch Lễ rời , Bạch Trà mới tiến lên.
"Tiểu thúc, thúc hãy học hành thật , cái cho thúc, cũng sẽ định kỳ sai mang đến cho thúc."
Bạch Lễ thấy năm trăm lượng bạc bàn, nghi ngờ hoa mắt !
"Trà Trà, hai trăm lượng bạc còn dùng hết, năm trăm lượng thể nhận."
"Này, tiểu thúc, thúc cứ nhận lấy , giữ để dự phòng. Kinh thành cách nhà xa như , nước xa cứu lửa gần, vạn nhất chuyện gì, thúc cũng thể dùng bạc giải quyết, đúng, xì xì xì, tiểu thúc nhất định sẽ bình an vô sự.
Tóm , tiền thúc cứ cầm lấy! Kinh thành thể so với Bình An trấn của chúng , khắp nơi đều cần tiền, dạo một vòng, năm trăm lượng cũng chút cảm giác túng thiếu!
Thúc cứ yên tâm, cháu gái của thúc bây giờ tiền!"
Bạch Lễ còn từ chối, nhưng Bạch Trà cho cơ hội .
"Huống hồ cũng đang đợi tiểu thúc thi đậu , để tìm một vị lang quân như ý, sẽ chống lưng cho ! Đến lúc đó bảo đông thì đông, tây thì tây."
Bạch Lễ: ... bây giờ áp lực chút lớn, vạn nhất thi đậu...
Cứ như , Bạch Lễ ánh mắt tiễn biệt của , bước lên con đường kinh thành, cùng với hàng hóa mà Mục Thanh áp tải cùng .
Tiễn Bạch Lễ , Bạch Trà liền đến Mãn Hương Lầu gặp mặt.
Mèo Dịch Truyện
Vừa bước Mãn Hương Lầu, Tiết chưởng quầy liền lập tức đón chào.
"Bạch cô nương, xin mời lên lầu!"
Bạch Trà gật đầu, "Tiết chưởng quầy, trông tâm trạng tồi a, xem Mãn Hương Lầu ăn ."
"Ha ha ha ha!"
Tiết chưởng quầy gì, chỉ Bạch Trà đầy ẩn ý.
Lần tuy vài hỏng chuyện của chủ tử, cuối cùng vẫn giúp việc, công và bù trừ , cuối cùng chủ t.ử ban thưởng. Bạch cô nương quả là phúc tinh của .
Tiểu Vũ ở cửa nhã gian, thấy Bạch Trà, liền lập tức mở cửa.
"Bạch cô nương, xin mời !"
Bạch Trà , liền thấy Ôn Cẩn Chi dường như chút mệt mỏi tựa ghế nghỉ ngơi, tự chủ mà nhẹ bước chân.
Vừa đến, Ôn Cẩn Chi liền mở mắt, tiện tay rót cho Bạch Trà một chén .
"Đến , đây là Bích Loa Xuân năm nay, nàng nếm thử !"
Bạch Trà xuống tự nhiên nhận lấy, uống cạn một .
"Không nếm gì đặc biệt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-co-nuong-yeu-trong-trot-nan-thuoc-vien-noi-bien-tran-nho/chuong-132-kinh-thanh-cau-hoc.html.]
Ôn Cẩn Chi bật , rót cho nàng một chén nữa.
"Văn ca nhi, gần đây thế nào ? Hắn theo về?"
Bạch Trà chủ động hỏi thăm tin tức của Ôn Cẩn Văn.
"Hắn ư, đến tả nổi, ngày nào cũng về, cha nỡ, đợi đến khi chán sẽ đưa về. Trà Trà cũng hỏi thế nào?"
Ôn Cẩn Chi ánh mắt sáng rực Bạch Trà.
Bạch Trà nhất thời chút nghẹn lời.
"Cái ... ngươi đang ? Ngươi hẹn đến Mãn Hương Lầu chuyện gì ?"
"Ta vẫn luôn nghĩ chúng là hảo hữu, là bạn đồng hành ! Trở về , chẳng lẽ nên báo một tiếng với hảo hữu tiên, hẹn ăn bữa cơm ."
Bạch Trà và Ôn Cẩn Chi từ khi nào tính là hảo hữu, nếu nhất định như , thì hình như cũng là .
"Bạch cô nương hình như đồng tình lắm với lời Ôn mỗ ?"
"Không , đồng tình, đồng tình, chúng là hảo hữu mà!"
"Trà Trà cô nương, mấy hôm nàng kinh sợ , chỗ di nương của xử lý xong , nàng sẽ quấy rầy nàng nữa !"
Ôn Cẩn Chi áy náy Bạch Trà.
"Không , đòi nàng khoản bồi thường tương xứng . tính cách nàng khác biệt với Lăng di nhiều đến ? Nàng thật sự là di nương ruột của các ngươi ?"
Bạch Trà thật sự cảm thấy Tống Diệu và nương của Ôn Cẩn Chi, Tống Linh Lung, một chút cũng giống.
"Ha ha, Trà Trà quả thật là tuệ nhãn như đuốc, nàng quả thật di nương ruột của ."
Bạch Trà: !!!!!
Ôn Cẩn Chi thấy ánh mắt kinh ngạc của Bạch Trà, liền tiếp tục .
"Nàng là do ngoại tổ mẫu của khi ngoài nhặt bên đường, ngoại tổ mẫu của thương hại nàng, liền coi nàng như con gái ruột mà nuôi lớn, đãi ngộ với nương của cũng khác biệt. Đây cũng là điều vô tình phát hiện khi trưởng thành, ngoại tổ mẫu của hề ! Đây ở nhà chúng cũng coi như là một bí mật !"
"À! Vậy ngươi cứ thế đem bí mật của gia đình các ngươi cho ?"
Bạch Trà chút sững sờ.
"Trà Trà, nàng sẽ ngoài ?"
Bạch Trà lắc đầu, Tống Diệu con ruột của Tống lão phu nhân , chuyện cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
"Bởi vì tin Trà Trà!"
Lời thẳng thắn của Ôn Cẩn Chi khiến Bạch Trà nên cảm tạ sự tin tưởng của là quá vô tư, liền chuyển chủ đề.
"Tiệm t.h.u.ố.c quỹ đạo , phân điếm ở kinh thành chuẩn xong ?"
"Ừm, bên kinh thành sẽ chuyên trách, sắp xếp thỏa , đến lúc đó chúng cứ chờ thu tiền là ."
Ôn Cẩn Chi khi ở kinh thành cũng sẽ thỉnh thoảng quan tâm đến tình hình tiệm thuốc.
Phải là viên t.h.u.ố.c mà Bạch Trà chế tạo thật sự hiệu nghiệm, còn khiến một thèm , đều trấn áp.
"Cao sinh cơ mà nàng gửi cho nương của , nương của đưa cho một vị phu nhân ở kinh thành dùng xong, tiếng tăm lẫy lừng, những đó đều thăm dò nguồn gốc, phỏng chừng đợi tiệm t.h.u.ố.c ở kinh thành của chúng khai trương xong, ván cửa đều giẫm nát."
"Vậy chúng chẳng kiếm một món hời lớn , nhưng Ngọc Linh Lung hiện tại mới bắt đầu ươm trồng, trồng nhiều, phỏng chừng lượng vẫn còn ít."
Bạch Trà biến hai cây Ngọc Linh Lung ban đầu thành mấy chục cây, nhưng đối với bọn họ mà , vẫn còn xa mới đủ.
"Không , vật hiếm thì quý, nhiều thì còn hiếm nữa!"
Ôn Cẩn Chi vẫy tay bảo Tiểu Vũ gọi dọn món.
Chẳng mấy chốc các món đặc trưng của Mãn Hương Lầu đầy ắp một bàn.
Tống Diệu ở trong phủ, mỗi khi nhớ lời cảnh cáo của Ôn Cẩn Chi mấy ngày , liền bắt đầu đau đầu, chỉ đau đầu, thỉnh thoảng tay còn run rẩy, nhưng nàng vẫn tìm thấy Uông thần y.
Bệnh hành hạ nàng lâu , nàng thật sự chịu nổi nữa, chuyện tiểu nhi t.ử mới kết thúc, nàng liền lấy cớ đưa lão nương về nhà mà ngoài tìm thầy thuốc.