Bạch cô nương yêu trồng trọt nặn thuốc viên nơi biên trấn nhỏ - Chương 119: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:46:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đi dạo kinh thành

 

“Phu nhân, Bạch cô nương đến !”

 

“Mau mời nàng !”

 

Tống Linh Lung tiểu nhi t.ử hồi phục, càng thêm cảm tạ Bạch Trà, liền dậy khỏi ghế, sai dẫn Bạch Trà , bản cũng tới, kéo tay Bạch Trà.

 

“Trà Trà, con mau đây, đây là chuẩn cho con, con xem thích ?”

 

Bạch Trà bộ trang sức cài đầu bằng vàng ròng nạm hồng ngọc sáng lấp lánh mắt, nuốt nước bọt, a, ai thích thứ chứ?

 

Tống Linh Lung tìm hiểu kỹ , bây giờ các cô nương trẻ tuổi hẳn đều thích những thứ lấp lánh, sáng chói .

 

“Cái quá quý giá, thể nhận.”

 

Bạch Trà từ chối.

 

“Hứ, cái cũng chẳng đeo ngoài , để trong kho bám đầy bụi , để lâu nữa e rằng sẽ mất giá.”

 

Lời của Tống Linh Lung khiến Bạch Trà nhớ đến lời Ôn Cẩn Chi khi đưa cho nàng chiếc ấn hình tiểu hồ ly, rằng chỉ là một cục đá thôi!

 

Thấy Bạch Trà hề lay chuyển, Tống Linh Lung cho mang một bộ châu báu ngọc trai.

 

Ngọc trai to nhỏ đều đặn, viên nào viên nấy sắc bóng căng tròn, Tống phu nhân cảm thấy điều duy nhất hảo là chúng quá nhỏ.

 

“Trà Trà, con xem thử cái , chỉ là ngọc trai bình thường thôi, con thử đeo xem.”

 

Bạch Trà bộ trang sức ngọc trai mắt khóe miệng co giật, dù nàng hiểu về ngọc trai thì cũng thể cho rằng đây là ngọc trai bình thường .

 

“Ôn phu nhân, thật sự thể nhận, đừng dụ dỗ nữa, quân t.ử ái tài, thủ chi hữu đạo.”

 

Thần sắc Tống Linh Lung trở nên buồn bã, “Con gọi là Ôn phu nhân, con gọi là Linh dì cơ, những thứ con đều thích ?”

 

“Ôn phu nhân, , Linh dì, thấy những thứ quá quý giá, nhưng các món ăn trong phủ ngon, đặc biệt là bánh táo đỏ, bánh bách hoa, thể mang một ít về ăn đường ạ?”

 

Bạch Trà ánh mắt u oán của Tống Linh Lung, vội vàng đổi cách xưng hô, đưa yêu cầu của .

 

“Hừm, chuyện gì khó , sẽ sai nhà bếp chuẩn cho con nhiều một chút, nhưng mà hình như cũng quá phiền phức, để vài ngày, cứ sai đầu bếp theo con về luôn , ăn lúc nào thì bảo nàng .”

 

Tống Linh Lung cảm thấy ý kiến của thật tuyệt vời.

 

“A, , nhà ở trong thôn, dùng tới, thật sự dùng tới , quá phí tài năng !”

 

Bạch Trà vội vàng bảo Tống Linh Lung bỏ ý nghĩ đó !

 

Tống Linh Lung gật đầu tỏ vẻ hiểu, trong lòng quyết định đợi lúc nàng trở về sẽ lén nhét đồ xe ngựa của nàng!

 

Bạch Trà thở phào nhẹ nhõm, đề nghị đưa Hiểu Hương ngoài một chút, để mua sắm vài thứ cho .

 

Tống Linh Lung , đúng , thể dạo phố, nghĩ nhỉ!

 

thể , tìm ai đây, Tống Linh Lung nghĩ quanh một lượt trong đầu.

 

Vội vàng sai gọi Ôn Cẩn Chi đến.

 

Bạch Trà căn bản kịp ngăn cản.

 

Ôn Cẩn Chi nhanh đến, “Nương, tìm con chuyện gì ?”

 

“Cẩn Chi, Trà Trà ngoài dạo phố, con hãy đưa nàng dạo thật kỹ, bảo Tô ma ma lấy hai ngàn lượng bạc từ tư khố của .

 

Trà Trà con cầm lấy, thấy cái gì ý thì cứ mua, tiền đủ thì Cẩn Chi sẽ trả giúp con.”

 

Tống Linh Lung đưa tiền cho Bạch Trà, Bạch Trà lập tức né tránh thật xa, “Linh dì thật sự cần , lúc đến mang đủ tiền .”

 

Bạch Trà vỗ vỗ chiếc hà bao đeo bên hông , đến, nàng mang theo năm trăm lượng bạc lớn.

 

Rồi kéo Hiểu Hương chạy mất.

 

Ôn Cẩn Chi cùng Tiểu Vũ lập tức đuổi theo.

 

“Ai, tiền cầm!” Tay Tống Linh Lung cầm tiền cứ thế dừng giữa trung.

 

Ôn Cẩn Chi đầu : “Nương, cứ yên tâm, Tiểu Vũ mang theo !”

 

Tiểu Vũ: !!! Hắn , hiện tại chỉ hai lượng bạc.

 

“Ngươi đến tư khố của lấy năm ngàn lượng ngân phiếu , một lát nữa hãy lái xe ngựa đến cổng tìm chúng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-co-nuong-yeu-trong-trot-nan-thuoc-vien-noi-bien-tran-nho/chuong-119.html.]

 

Ôn Cẩn Chi xong với Tiểu Vũ liền đuổi theo Bạch Trà.

 

“Yên tâm, nương của đuổi theo nữa. Nàng ?”

 

Bạch Trà quen thuộc kinh thành, quả thật , liền về phía Ôn Cẩn Chi.

 

Hiểu Hương thì giới thiệu vài nơi, nhưng thấy đại công tử, đành lùi phía hai .

 

“Son phấn của Vũ Hoa Lâu, chim bồ câu của Mãn Túy Lâu, bánh kẹo của Tín Phong Ký, còn y phục của Mỹ Nhân Các, trang sức của Thúy Ngọc Các, những thứ đều tệ, là chúng cứ xem từng tiệm một? Dù hôm nay thời gian cũng dư dả, ngọ thiện chúng đến Mãn Hương Lâu ăn thế nào?”

 

Ôn Cẩn Chi liệt kê từng cửa hàng , Bạch Trà nghĩ đến , thì xem tất cả.

 

Chẳng mấy chốc Tiểu Vũ lái xe ngựa từ phía đến cổng.

 

“Công tử, Bạch cô nương, mời lên xe ngựa.”

 

Bạch Trà là đầu tiên bước lên, bàn tay Hiểu Hương định đỡ đành bất lực rụt về. Bạch cô nương cùng các quý nữ kinh thành thật sự khác biệt.

 

Chờ Ôn Cẩn Chi lên xe, Hiểu Hương cũng trong xe ngựa, bên cạnh Bạch Trà.

 

Đột nhiên Bạch Nghị chạy , “Cẩn Chi, Trà Trà, hai dạo phố mà rủ , thật là điều chút nào.”

 

Huynh một trèo lên xe ngựa, bên cạnh Ôn Cẩn Chi.

 

Ôn Cẩn Chi chắp tay xin : “Việc sắp xếp khá vội vàng, bỏ quên Nghị đại ca, thật sự tiếp đãi chu đáo, là của Cẩn Chi.”

 

Bạch Nghị thấy Ôn Cẩn Chi nghiêm túc như , chút ngại ngùng, cũng chỉ thuận miệng thôi.

 

“Không , chỉ đùa thôi.”

 

Bởi vì nửa đường thấy Tiểu Vũ, bèn hỏi một câu, Trà Trà ngoài, thì nhất định cũng , dù hứa với nương của , bảo vệ Trà Trà rời nửa bước.

 

Tiểu Vũ lúc chút hối hận, tự trách nhiều lời! Lại thêm một nữa .

 

Xe ngựa đầu tiên đến Vũ Hoa Lâu, Bạch Nghị xuống xe , đó là Hiểu Hương.

 

Mèo Dịch Truyện

Sau khi Hiểu Hương xuống xe, những trong tiệm từng gặp Hiểu Hương đều cho rằng là Tống phu nhân đến, xem lời đồn Ôn Cẩn Văn hồi phục là thật, Tống phu nhân còn thời gian ngoài dạo phố, chỉ là vị tráng niên xuống xe là ai của Tống phu nhân.

 

Điều khiến ngờ tới là, tiếp theo xuống xe là một cô nương trẻ tuổi, Hiểu Hương còn cung kính tiến lên đỡ nàng.

 

Cuối cùng, Ôn Cẩn Chi xuống xe mới là điều khiến kinh ngạc nhất.

 

Từ khi nào mà đại công t.ử Ôn gia dạo tiệm son phấn chứ!

 

Có vài nha của các quý nữ đang mua son phấn, ngay cả son phấn cũng mua nữa, vội vàng chạy về phủ bẩm báo.

 

Ôn Cẩn Chi khi xuống xe liền dẫn Bạch Trà cùng .

 

Bạch Trà cẩn thận chọn mấy hộp xong định , định trả tiền, Tiểu Vũ nhanh nhẹn tiến lên giành trả một bước.

 

Giữa chốn đông Bạch Trà cũng tiện giằng co, đành để , nghĩ bụng về sẽ trả cho cũng , liền bảo Ôn Cẩn Chi đưa nàng đến địa điểm tiếp theo.

 

Đợi Ôn Cẩn Chi dẫn Bạch Trà cùng , mới xôn xao bàn tán.

 

Cô nương rốt cuộc là ai, hơn nữa nàng gọi nam t.ử là Đại ca, thì là hai . Mặt lạ hoắc, lẽ là biểu xa của Ôn gia chăng?

 

Ôn Cẩn Chi cùng họ đến Mỹ Nhân Các, chưởng quầy thấy Ôn Cẩn Chi liền vội vã nghênh đón. “Ôi, khách quý, Ôn công tử, ngài mua y phục cho lệnh đường ư?”

 

“Không , là cô nương đây cần!” Ôn Cẩn Chi dịu dàng Bạch Trà.

 

Chưởng quầy thực sớm thấy Bạch Trà, nhưng rõ quan hệ giữa hai nên cũng tiện đoán mò. “Cô nương, nàng xem thử kiểu gì, chỗ cũng thể đo ni đóng giày, đảm bảo nàng hài lòng.”

 

Bạch Trà cẩn thận xem xét các loại vải, đều là những loại mà phú quý mặc. Vải bông xem cũng chẳng khác mấy so với ở trấn, nhưng giá cả chênh lệch gấp mấy , thà rằng về mua còn hơn.

 

nàng ưng ý một bộ vỏ gối màu đỏ thắm, tặng cho Hà Hoa khi xuất giá chắc hẳn .

 

“Chưởng quầy, cái cần bao nhiêu bạc?”

 

Chưởng quầy ngờ cô nương xem đồ dùng cho hôn sự, ánh mắt lén lút đảo qua đảo giữa Ôn Cẩn Chi và Bạch Trà, chẳng lẽ đây là trưởng tức tương lai của Ôn gia ư!

 

“Ôi chao, cô nương mắt thật tinh tường. Cái , dùng tơ lụa thượng hạng, cần sáu lượng bạc.”

 

Bạch Trà lè lưỡi, cái cũng quá đắt ! mang từ kinh thành về, cũng thể khiến gấm vóc của Hà Hoa thêm phần rạng rỡ, nàng vẫn mua.

 

lúc Bạch Trà đang ngoài, một nha nhỏ xông về phía nàng và va .

 

 

 

 

 

Loading...