Bạch cô nương yêu trồng trọt nặn thuốc viên nơi biên trấn nhỏ - Chương 117: --- Lấy Thân Báo Đáp

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:46:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Trà mở mắt, phát hiện trong phòng chỉ một chút ánh nến.

 

“Ta ngủ bao lâu , trời tối thế !”

 

Hiểu Tương thấy tiếng động liền bước , “Cô nương, tỉnh ? Nô tỳ đun chút nước cho tỉnh táo , tiểu trù phòng vẫn luôn hầm cháo thịt cho , lát nữa nô tỳ sẽ mang đến.”

 

“Vậy thì phiền Hiểu Tương cô nương quá. À, ngủ bao lâu ?” Bạch Trà cảm thấy ngủ lâu, nhưng thời gian cụ thể thì .

 

“Người đại khái ngủ bốn canh giờ. Hiện tại là giờ Hợi , phu nhân và đại công t.ử dặn chúng nô tỳ phiền , đợi tỉnh giấc.”

 

“Thế còn đại ca , chính là vị nam t.ử cao lớn cường tráng cùng ?”

 

Bạch Trà lo Bạch Nghị quen.

 

“Người là Bạch Nghị công t.ử ? Y tỉnh sớm hơn một canh giờ, hiện giờ chắc vẫn còn ở chỗ đại công tử! Người việc tìm Bạch Nghị công t.ử ?”

 

Hiểu Tương tận tâm tận lực báo cáo những tin tức mà nàng cho Bạch Trà.

 

“Không gì, chỉ hỏi thăm thôi. Phiền Hiểu Tương cô nương giúp múc một chậu nước, rửa mặt .”

 

Bạch Trà thật tắm rửa hơn, nhưng nghĩ quá khuya , phiền khác.

 

“Cô nương cứ gọi nô tỳ là Hiểu Tương là , phiền phức ạ, đây là việc nô tỳ nên .”

 

Hiểu Tương xong liền nhanh chóng bưng một chậu nước ấm bước .

 

Bạch Trà đưa tay nhận, nhưng Hiểu Tương né tránh, “Cô nương, ạ, những việc nặng nhọc cứ để nô tỳ !”

 

Bạch Trà giành với Hiểu Tương đành sang một bên, đợi Hiểu Tương đặt chậu nước lên giá, nàng liền cầm khăn đặt nước, vắt khô tự lau mặt.

 

Tay Hiểu Tương cứ thế lửng lơ giữa trung, A, Bạch cô nương cho cơ hội thể hiện thì đây!!

 

Nghĩ một lát, nàng đến bàn, rót một chén chờ.

 

Đợi Bạch Trà rửa mặt xong, nàng lập tức tiến lên đưa một chén , “Cô nương, súc miệng ạ.”

 

Bạch Trà nhận lấy, đó Hiểu Tương liền sai bưng bữa tối đến.

 

Tuy chỉ là cháo, nhưng bảy tám món nhỏ, cùng một vài loại bánh ngọt, trông phong phú.

 

Bạch Trà thích bên cạnh hầu hạ, liền bảo Hiểu Tương xuống ăn cùng.

 

Hiểu Tương nào dám ngang hàng với Bạch Trà, vội vàng xua tay từ chối, “Cô nương, là nô tỳ xem nước tắm chuẩn xong ? Người cứ ăn ạ.”

 

Bạch Trà ngờ còn cả nước tắm cho nàng, nàng cũng tắm, nên từ chối.

 

“Được, phiền ngươi.”

 

“Không phiền phức ạ, cô nương, việc gì cứ trực tiếp sai bảo. Nô tỳ để một tiểu nha ở ngoài cửa, việc gì cứ gọi nàng , nô tỳ sẽ về ngay!”

 

Hiểu Tương vốn định để tiểu nha xem chừng nước tắm, nhưng sợ muộn , bên phòng bếp để tâm, đành tự một chuyến.

 

Quả nhiên khi đến nơi, bên phòng bếp đúng là để tâm, nước bây giờ vẫn còn ấm, hoa dặn cũng chuẩn .

 

Hiểu Tương trực tiếp tìm quản sự ma ma, bày tỏ rằng Bạch Trà là phu nhân và đại công t.ử coi trọng, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của tiểu công tử, bảo bà tự liệu lấy!

 

Quản sự ma ma lập tức tự tay, nhanh chuẩn xong, còn xòa sai mấy bà mập mạp trong bếp giúp khiêng nước về.

 

Hiểu Tương cũng thấy thì dừng, dẫn hùng hổ về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-co-nuong-yeu-trong-trot-nan-thuoc-vien-noi-bien-tran-nho/chuong-117-lay-than-bao-dap.html.]

 

Đợi Hiểu Tương , quản sự ma ma liền bắt đầu huấn thị, “Các ngươi tự tìm đường c.h.ế.t thì đừng kéo ! Nước của Hiểu Tương cô nương dặn mà các ngươi cũng dám để tâm, hơn nữa đó còn là nước cho ân nhân cứu mạng của tiểu công tử.

 

Đừng trách , chuyện gì xảy , các ngươi tự chịu lấy! Tuy phu nhân bình thường hiền lành dễ chuyện, nhưng đó lý do để các ngươi lười biếng , nếu cứ như , từng đứa từng đứa các ngươi đều chờ bán hết!”

 

Những khác dám thở mạnh một tiếng, cúi đầu dám lên tiếng.

 

Hiểu Tương ước tính thời gian Bạch Trà dùng bữa, liền chuẩn sẵn hoa và y phục.

 

Bạch Trà cẩn thận tránh cánh tay thương, thoải mái ngâm trong nước, cảm thấy cả như sống .

 

Hiểu Tương Ôn Cẩn Văn tin nàng tỉnh dậy, gặp nàng.

 

Bạch Trà y phục đến viện của Ôn Cẩn Văn, Hiểu Tương còn chải cho Bạch Trà một búi tóc , nhưng Bạch Trà cho phép, chỉ đơn giản buộc tóc như ở trong thôn ngoài.

 

Hiểu Tương cũng miễn cưỡng, việc đều thuận theo ý Bạch Trà.

 

“Trà Trà tỷ tỷ!”

 

Ôn Cẩn Văn giường thấy Bạch Trà liền mừng rỡ khôn xiết.

 

“Chà, ngươi thật, về nhà một chuyến tự hành hạ thành cái bộ dạng !” Bạch Trà nhịn trêu chọc.

 

“Ta cũng Âu Dương Huy xa đến , lừa uống canh ngọt độc! Uổng công còn tưởng chỉ chơi đùa với !”

 

Ôn Cẩn Văn đến đây liền thấy tức giận, hôm đó y vốn cũng uống canh ngọt, là Âu Dương Huy cứ liên tục khuyên y uống, y Âu Dương Huy mãi ngừng, liền định uống tượng trưng vài ngụm, nào ngờ còn uống vài ngụm, thể đau đớn kịch liệt.

 

Đại ca đến thăm còn bảo y ngốc, y khổ quá mà, y Âu Dương Huy to gan như , lén lời y, y mua một gói t.h.u.ố.c chuột, đầu độc con trai Tống Diệu, xem nàng còn đắc ý thế nào.

 

Thế là y ghi nhớ trong lòng, lén chạy nhà bếp lấy một gói t.h.u.ố.c độc chuột trong bếp, bỏ canh ngọt của Ôn Cẩn Văn.

 

Tuy đó nhà họ Âu Dương nhiều ép Âu Dương Huy đến tận cửa xin , nhưng đều Tống Diệu và Ôn Duệ Dương cự tuyệt.

 

Bạch Trà Ôn Cẩn Văn cúi đầu, còn đang nghĩ quá lời .

 

Không ngờ Ôn Cẩn Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng ôm một cái hộp từ giường, nhỏ giọng : “Trà Trà tỷ tỷ, ân cứu mạng , gì để báo đáp, chỉ thể lấy báo đáp.

 

Đây là tiền riêng dành dụm lâu, còn tiền cha cho hôm nay, đều đưa cho tỷ, tiền của cũng đều cho tỷ! Đại ca cũng nhiều tiền, đến lúc đó sẽ đến chỗ y lừa một ít về cho tỷ!”

 

Hiểu Tương bên cạnh vững, tiểu công t.ử tranh Bạch cô nương với đại công t.ử ?

 

Bạch Trà “phụt” một tiếng bật lớn, “Ha ha ha ha ha, Văn ca nhi, đây là ai dạy ngươi , thế thể chỉ cần tiền, cần ?”

 

“A!” Ôn Cẩn Văn ngây , chỉ cần tiền cần chứ.

 

“Trà Trà tỷ tỷ, tỷ yên tâm, tuy bây giờ nhỏ, nhưng sẽ lớn mà, đến lúc đó cũng thể kiếm tiền, bảo vệ tỷ.”

 

Bạch Trà giả vờ suy nghĩ, “ đến khi ngươi lớn, là lão cô nương , hơn nữa bây giờ ngươi còn cần bảo vệ, vạn nhất ngươi cô nương thích, chẳng lỗ vốn , ngươi đúng !”

 

“Sẽ , chúng thể định hôn ước !” Ôn Cẩn Văn thấy Bạch Trà tin , vội vàng bày tỏ.

 

Bạch Trà nhéo nhéo mặt y: “Tuổi còn nhỏ mà khéo léo dỗ dành cô nương thế , lớn lên còn lợi hại đến mức nào chứ. Tiểu t.ử con con ngươi, trông trẻ ! Ta , thích nào tướng mạo tuấn tú, cao ráo, tuổi tác tương đương, nhất là tiền, để tiêu xài tùy ý!”

Mèo Dịch Truyện

 

“Các ngươi đang ? Cái gì mà cao ráo, tiền?”

 

Ôn Cẩn Chi lúc dẫn Bạch Nghị bước , chỉ câu cuối cùng của Bạch Trà.

 

 

 

 

 

Loading...