Ăn xong cơm trưa trở về nông gia lạc, là gần ba giờ chiều.
Chung Lý Dư đột nhiên : "Trò chơi đột nhiên triệu tập Quản lý giả tới Tuyệt Đối Lĩnh Vực họp, em cùng ?"
Lục Thanh Gia lắc đầu: " gì? Chỗ đó nơi chơi bình thường thể tới đúng ?"
Chung Lý Dư : "Anh yên tâm để em một ."
Dù lịch sử Trá Khi Sư xâm nhập, ai cũng chắc đối phương nhân lúc đến một đòn bất ngờ .
Bởi vì giải đấu cạnh tranh, nhiều trò chơi sẽ theo thông lệ mở một cuộc họp Quản lý giả, cái tính là động thái khó dự đoán, đối phương nhỡ chính là dám đ.á.n.h cược một phen thì ?
Nếu dựa theo phong cách của đối phương tìm hiểu suốt dọc đường, tên quả thực là kẻ m.á.u c.ờ b.ạ.c nhỏ.
Chung Lý Dư : "Tuyệt Đối Lĩnh Vực thể tồn tại bất kỳ hình thức nào, lúc họp, đoán chừng cũng chỉ một phòng họp, em thể đợi ở phòng nghỉ của bên cạnh."
Nói đến đây, Lục Thanh Gia ngược thật sự chút tò mò, địa bàn của Quản lý giả trong Tuyệt Đối Lĩnh Vực trông như thế nào, liền cũng gật đầu đồng ý.
Thế là giây tiếp theo, tầm chuyển đổi, Lục Thanh Gia liền Chung Lý Dư đưa tới một hành lang.
Hành lang rộng rãi, bề ngoài cũng bình thường, gạch men và tường bình thường, điểm gì đặc biệt.
lưng bọn họ một cánh cửa hoa lệ mở toang, nhưng gian mở toang cửa như , với linh lực của Lục Thanh Gia, thể rõ bố cục bên trong, chỉ một đám mờ mịt.
"Đây là để ngăn chặn trộm, trừ chơi cấp bậc Quản lý giả thì rõ cũng cách nào thấy cảm ứng bên trong."
Ngoài cánh cửa lớn lưng, hai bên hành lang là vài căn phòng, cửa phòng tên của các Quản lý giả.
Lục Thanh Gia liếc mắt qua, cánh cửa gần nhất khắc một cái tên [Tạ Dịch].
Chung Lý Dư liền : "Đây là tên của Giả Thiên Sư."
Lại chỉ mấy cánh cửa khác, lượt đối chiếu mật danh và tên của Quản lý giả.
Lục Thanh Gia : " còn tưởng, với cái nết của trò chơi, sẽ trực tiếp treo biệt danh của các lên chứ."
Biểu cảm Chung Lý Dư xụ xuống, phảng phất nhắc tới chuyện đó vẫn còn đang tức, với Lục Thanh Gia: "Lúc đầu đúng là biệt danh đấy."
Tuy nhiên biệt danh của Chung Lý Dư là gì?
Cái đó tất nhiên là chịu , cuối cùng tám phần mười là đ.á.n.h một trận.
Lúc một bóng đen từ phòng họp mở toang , là một con báo đen tuyền, lông bóng mượt, uy phong lẫm liệt.
Con báo ánh mắt sắc bén, đôi mắt xanh biếc chằm chằm Chung Lý Dư, bầu khí chút căng thẳng, phảng phất giây tiếp theo hai thể lao đ.á.n.h .
Chung Lý Dư lạnh : "Sao? Còn ăn đòn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bac-thay-lua-dao/chuong-346.html.]
Lục Thanh Gia liền thấy giọng của Trò Chơi Kinh Dị phát từ miệng con báo , nó cũng hừ một tiếng, đầy ác ý: "Dám cho ?"
"Bị hoạn trứng mèo cũng là , ồ lát nữa đều tới , khi họp để nâng cao sự đoàn kết của đội ngũ quản lý, cảm thấy với tư cách là lão đại, vẫn cần thiết điều tiết bầu khí, kể chuyện cho thư giãn một chút."
Chung Lý Dư âm u nó: "Tao cảm thấy đến lúc đó tao biểu diễn trực tiếp màn thiến mèo lớn, e rằng mặt càng thích xem hơn, đảm bảo lười nhất cũng ngủ gật."
"Hừ! Tưởng sợ ngươi? Có giỏi thì tới đây?" Con báo lớn tiếng kêu gào .
Lục Thanh Gia bồi thêm một câu: "Vậy mày thể đừng kẹp c.h.ặ.t hai chân ?"
Con báo sớm thấy Lục Thanh Gia , cố ý lạnh nhạt một phen để thể hiện sự cô cao và uy nghiêm của lão đại trò chơi.
Ý nghĩ nếu để Lục Thanh Gia , sẽ trực tiếp cho nó 'Không cần thiết'.
Nói cứ như con hàng ngốc nghếch ở chỗ còn mặt mũi cao lớn gì lắm .
Chi bằng cho dù sớm chân tên là một con báo, nhưng thấy vẻ ngoài uy phong ăn nhập với bản chất, chỉ thấy càng tương phản buồn .
Con báo trừng mắt Lục Thanh Gia một cái: "Ta chuyện với kẻ thích cắt trứng mèo."
Trời mới là loài mèo, lúc thấy bộ dạng ngốc nghếch của Chung Lý Dư tuy rằng vui vẻ, nhưng háng cũng lạnh toát.
Chung Lý Dư trực tiếp lên xách phần da gáy của nó lên, lắc lắc: "Sao? Hôm nay Mỹ Nhân Ngư tới, mày biến thành kích cỡ bằng bàn tay giả đáng thương chiếm tiện nghi nữa ?"
Theo lý thuyết giải đấu cạnh tranh sắp bắt đầu , Mỹ Nhân Ngư hiện tại trở thành Quản lý giả của trò chơi trung đẳng khác, giải đấu cũng sẽ động viên chơi của , khả năng lớn lúc sẽ qua đây.
Có lẽ cũng vì lý do , Trò Chơi Kinh Dị lúc phong cách là màu, chứ khiến nổi, lúc nào cũng khiến Quản lý giả hối hận vì cái bộ dạng ngu xuẩn khi việc trướng nó.
Tuy nhiên lời còn dứt, bên hành lang truyền đến vài tiếng bước chân.
Có một giọng nữ sảng khoái lanh lẹ truyền đến: "Yo, mới tới ?"
Lục Thanh Gia đầu , thấy mấy Quản lý giả khí thế bất phàm xuất hiện ở cách đó xa, đầu sự hiện diện mạnh nhất, là một mỹ nhân dáng thướt tha, khí trường mạnh mẽ, sở hữu vẻ đầy tính công kích.
Cô mặc một chiếc váy dài xẻ n.g.ự.c mát mẻ, mái tóc xoăn dày gạt sang một bên, trông quyến rũ tao nhã, tràn đầy sức hấp dẫn.
Dù là Lục Thanh Gia gặp ít mỹ nhân, vẫn vẻ quyến rũ đ.á.n.h thẳng lòng cho kinh ngạc, đặc biệt là qua vô truyền thuyết về đối phương, lúc gặp thật, ngược cảm giác quả nhiên là thế.
Sau lưng cô còn hai nam hai nữ, hai đàn ông một là Âu Dương Bạch, còn chắc hẳn là chồng của Mỹ Nhân Ngư, chơi tặng biệt danh Oan Đại Đầu.
'Oan Đại Đầu' ngoại hình cũng xuất sắc, cảm giác siêu thoát của cao nhân thế ngoại, là kiểu đóa hoa núi cao, điều ngược giống lắm với tưởng tượng của Lục Thanh Gia.
Đối phương đang tán gẫu với Âu Dương Bạch, Âu Dương Bạch chú ý tới Lục Thanh Gia vẫy vẫy tay với , đối phương cũng lịch sự theo tầm mắt gật đầu.