trong quá trình , cũng hỏi: "Nếu từ chối nhiệm vụ, thì mặc định hệ thống thể cho sự trừng phạt nhất định, bây giờ thứ đó đoán chừng là hận thể trừ khử cho sướng, nghĩ đối sách gì ?"
"Thời hạn nhiệm vụ tận nửa ngày, đủ để chúng thông quan ."
Cũng đúng, khỏi trò chơi cái hệ thống hạng hai nhà ngươi còn thể gì chơi?
Khi hai đến nơi, liền thấy kiến trúc mang phong cách Victoria. Trên đỉnh là một chiếc đồng hồ khổng lồ, đang cần mẫn thành sứ mệnh của .
Thủ Phú là thấy ghét, : "Chỗ qua nhiều ."
Thủ Phú ở thế giới ràng buộc hạn chế, dù sản nghiệp của trải khắp các khu vực, như , quy tắc buộc cho phép thể thị sát khắp nơi.
" tưởng chỉ là một nhà máy vớt kinh doanh, đợi khi lượng đủ, sớm muộn gì cũng sẽ chơi kẹt phân đến bên , đó trở thành một điểm nhiệm vụ mới."
"Ha ha, ngược là lơ là sơ suất, tưởng nơi đóng quân thì vô nghĩa."
Lục Thanh Gia : "Than vãn chẳng ý nghĩa gì, thử tấn công cái đồng hồ đó xem?"
Thủ Phú ngẩn , : "Cậu nghiêm túc đấy ?"
Thấy Lục Thanh Gia vẻ gì là đùa, Thủ Phú nhớ đến tráng cử nã pháo sở môi giới của tên đó, tên hành sự cứ luôn chuyển đổi tự do giữa tinh vi và cục súc, mau ch.óng thích ứng.
Thế là Thủ Phú cũng từ trong gian lôi một khẩu s.ú.n.g phóng lựu vác vai mua từ Vô Hạn Thành, nhắm cái chuông lớn đó b.ắ.n một phát ——
Kết quả khói tan, phát hiện tòa nhà thế mà hề hấn gì, đòn tấn công vật lý uy lực cực lớn và cự ly gần, thậm chí thể cản trở kim giây dừng một giây.
Thủ Phú gằn gật đầu: "Ngược là lo bò trắng răng ."
"Xem chỉ thể đột nhập từ bên trong thôi." Lục Thanh Gia , tiếp đó lấy điện thoại gửi mấy tin nhắn , cùng Thủ Phú cổng lớn xưởng đồng hồ.
Lục Thanh Gia tuy cảm thấy trò chơi coi như khá độ khó, bộ tiến trình trò chơi cạm bẫy ngừng.
Trò chơi bình thường dù thông quan thất bại, chỉ cần mạng còn, ít nhất thể về hiện thực, nhưng ở đây thèm chính là thể chơi, tuy chắc sẽ dễ dàng để chơi c.h.ế.t, nhưng rủi ro so với trường hợp t.ử vong chỉ cao hơn chứ thấp hơn.
đợi nắm rõ cái giọng điệu bên trong, liền sẽ , thực thể điều khiển phó bản thực cũng chỉ đến thế.
Thông qua phong cách hành sự của đối phương là thể thấy giỏi mưu kế và bố cục, cái đại cục, cũng năng lực kiểm soát cục, dự thiết tình huống bất ngờ, năng lực ứng biến cũng , đến nỗi lỗ hổng chồng chất.
cho dù là , sự tồn tại đó cũng năng lực thực lực cao hơn họ nhiều. Hơn nữa khá giỏi lợi dụng điểm yếu của con .
Lục Thanh Gia chịu thiệt mấy, cho nên cảm thấy, nhưng Thủ Phú kẹt ở đây chừng ba năm nhỉ? Sau khi hiểu phương hướng kinh doanh của ít vấn đề, và cách thức mở lối riêng đơn giản, mà sự tồn tại cũng đáng sợ như ý thức.
Cả quả thực một cơn hổ và lửa giận vô danh bao trùm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bac-thay-lua-dao/chuong-291.html.]
Hắn một cước đá văng cửa lớn, đập mặt chính là một xúc tu bạch tuộc khổng lồ.
Với tốc độ kịp trở tay cuốn lấy cơ thể Thủ Phú, định kéo trong.
đột nhiên, một quả đạn pháo nhắm bên trong cửa lớn b.ắ.n tới, xúc tu bạch tuộc khổng lồ cuốn lấy Thủ Phú rơi xuống đất, bên trong phát một tiếng gầm rung chuyển trời đất, nhưng vẫn cam lòng rút về.
Bạch tuộc tuy khổng lồ, mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong nhà, nhưng uy lực của s.ú.n.g phóng lựu vẫn tổn thương gân cốt.
Thủ Phú đất, ghét bỏ gạt xúc tu bạch tuộc xuống, oán trách với Lục Thanh Gia: "Lần động tĩnh nhỏ chút ? Uy lực , nhỡ ngắm chuẩn b.ắ.n trúng thì ?"
"Thực lực của tin mà, đối tác tạm thời của , thể nào chút năng lực tự bảo vệ cũng ."
Thủ Phú xong, quả nhiên sướng rơn, cứ tưởng đây là sự khẳng định của Lục Thanh Gia đối với thực lực của .
Miệng sắp toác nhưng vẫn cố tỏ bình tĩnh: "Đó là chắc chắn, đừng ngốc nghếch dựa đến cứu nhé, dăm ba cái chân bạch tuộc to hơn chút thôi, khối cách đối phó."
Điểm Lục Thanh Gia ngược tin, nhiều, chỉ riêng cắt đứt gian của Thủ Phú, thể tranh thủ thời gian cho , chỉ cần kéo ngay lập tức, thì dăm ba sinh vật khổng lồ chỉ lực tấn công vật lý, chuyện to tát.
qua vụ , hai cũng buộc thận trọng hơn.
Dù bạch tuộc cũng thể sinh tồn lâu dài trong xưởng đồng hồ, nó thể đột nhiên xuất hiện, nghĩa là thể xuất hiện bất cứ thứ gì.
Hai bước cửa lớn, cả tòa nhà tối om, như miệng thú khổng lồ.
Trong tay Thủ Phú xuất hiện hai nguồn sáng kích thước bằng minh châu, nhưng độ sáng cao, buông tay ném một cái, bay thẳng lên trần nhà, chiếu sáng xưởng đồng hồ diện tích nhỏ sáng như ban ngày.
Toàn cảnh đại sảnh cũng hiện , tường đại sảnh, kệ trưng bày, các loại đồ nội thất, khắp nơi đều là đủ loại đồng hồ.
Cái lớn cao hơn một , cồng kềnh chịu nổi, cái nhỏ chỉ bằng cái cúc áo, trong bình hoa bàn, thế hoa nhựa đồ trang trí, trông ngược vô cùng tinh xảo.
Thời gian của mỗi chiếc đồng hồ đều nhất quán, giống hệt chiếc đồng hồ khổng lồ trong tháp chuông mái nhà.
Cũng là do đồng hồ quá nhiều, do hai là chơi thính lực quá .
Trong lúc họ quan sát xung quanh, tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ dần trở nên rõ ràng, khiến mạc danh phiền não.
"Biết , ở đây ít nhất còn năng lực tấn công tinh thần, cẩn thận một chút." Lục Thanh Gia đột nhiên mở miệng .
Không ảo giác , câu , tiếng tích tắc xung quanh dường như đông cứng trong một khoảnh khắc.
Thủ Phú liền : "Ha ha ha ha ha, thằng ngu bố trí thứ trông chờ khác chậm chạp đến mức nào chứ?"