Bác sĩ và oan gia của anh ấy - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-01 07:43:55
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vụ án Hạ Vy đang theo đuổi không ngờ lại có liên quan đến Bệnh viện Trung ương, nơi Đình Phong làm việc. Cụ thể hơn, nó liên quan đến một bệnh nhân từng được điều trị tại đây cách đây vài tháng, và hồ sơ bệnh án có vài điểm mờ ám. Hạ Vy biết, muốn moi thông tin chính xác về y khoa, chỉ có một người duy nhất cô có thể tạm thời "lợi dụng".

Hạ Vy ngồi đối diện Đình Phong trong căn hộ chung, trên bàn rải đầy ảnh chụp, tài liệu điều tra. Cô nhấp một ngụm nước, cố gắng kiềm chế cái cảm giác khó chịu khi phải "nhờ vả" cái miệng này.

- Bác sĩ Đình Phong. Tôi cần anh giúp một chuyện.

Đình Phong đang đọc sách, chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua mớ hỗn độn trên bàn.

- Giúp? Cô gặp rắc rối với cái đèn hỏng nữa à? Lần này kẹt đầu vào đâu?

Anh châm chọc ngay lập tức, khiến Hạ Vy siết chặt tay.

- Không phải chuyện riêng tư. Chuyện công việc. Vụ án tôi đang theo có liên quan đến bệnh viện của anh. Tôi cần anh xem giúp cái này.

Cô đẩy tập hồ sơ về phía anh. Đình Phong đặt sách xuống, cầm lấy tập hồ sơ, vẻ mặt không còn vẻ trêu chọc nữa mà thay bằng sự tập trung chuyên nghiệp.

- Hồ sơ bệnh án? Cô lấy ở đâu ra cái này?

- Nguồn của tôi. Anh đừng hỏi. Tôi cần anh cho tôi biết, theo chuyên môn của anh, hồ sơ này có điểm nào bất thường không? Đặc biệt là liều lượng thuốc và quy trình hậu phẫu.

Đình Phong không nói gì, lật từng trang hồ sơ, ánh mắt anh lướt nhanh trên những con số, những dòng chữ y học. Căn phòng im lặng chỉ còn tiếng giấy sột soạt. Hạ Vy ngồi nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc và hoàn toàn tập trung vào công việc. Vẻ kiêu ngạo thường thấy biến mất, thay vào đó là sự cẩn trọng và sắc bén của một bác sĩ giỏi.

Một lúc sau, anh đặt hồ sơ xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

- Có vấn đề.

Anh nói, giọng trầm.

- Liều lượng thuốc A này... ở giai đoạn hậu phẫu không nên cao như vậy. Có thể gây sốc hoặc tổn thương gan thận nếu bệnh nhân có tiền sử. Và cái này... quy trình phục hồi chức năng bị rút ngắn một cách phi lý. Dường như... họ muốn đẩy nhanh quá trình xuất viện bằng mọi giá.

- Tại sao lại làm vậy?

- Có lẽ... để che giấu thứ gì đó. Hoặc là muốn bệnh nhân gặp biến chứng sau khi rời khỏi bệnh viện, để khó truy cứu trách nhiệm hơn.

Ánh mắt Đình Phong nhìn Hạ Vy, không còn vẻ 'mỏ hỗn' mà là sự suy tư nghiêm túc. Hạ Vy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Đây mới là con người thật của anh sao?

- Tôi cần anh giúp tôi tiếp cận bệnh nhân này, hoặc người nhà của họ. Tôi đã thử nhưng họ né tránh.

- Tiếp cận? Làm gì? Cô định đeo bảng 'Nhà báo' lên trán rồi xông vào à?

Đình Phong nhếch mép. Vẻ 'mỏ hỗn' lại quay về, nhưng Hạ Vy cảm thấy nó bớt gai góc hơn ban nãy.

- Tôi cần anh giúp tôi tìm cách tiếp cận họ một cách 'hợp lý'. Anh là bác sĩ, anh có thể lấy lý do tái khám, kiểm tra.

- Tại sao tôi phải làm thế? Không liên quan đến tôi.

- Nó liên quan đến sự thật! Liên quan đến y đức! Anh không nói anh làm việc đúng lương tâm à? Hay anh chỉ nói suông?

Hạ Vy 'châm ngòi', đánh vào sự kiêu ngạo nghề nghiệp của anh. Đình Phong hơi híp mắt lại.

- Cô đang 'chất vấn' tôi đấy à? Cái miệng này của cô đúng là không sợ c.h.ế.t nhỉ?

Anh im lặng một lúc, vẻ mặt suy tính. Cuối cùng, anh thở dài một tiếng rất khẽ, mà nếu không chú ý sẽ không nghe thấy.

- Được rồi. Tôi sẽ giúp. Nhưng cô phải nghe theo sắp xếp của tôi. Và... chúng ta sẽ không đi với tư cách bác sĩ và nhà báo.

- Vậy thì đi với tư cách gì?

- Vợ chồng.

Hạ Vy suýt sặc nước.

- Cái gì?!

- Hợp đồng của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Dùng nó đi. Đi với tư cách vợ chồng, tình cờ gặp gỡ bệnh nhân cũ của tôi, hỏi thăm sức khỏe... dễ dàng tạo được sự tin tưởng hơn. Hơn nữa...

Anh dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.

- ... Có vẻ như vụ này hơi phức tạp. Đi cùng nhau, có gì còn dễ xử lý.

Hạ Vy nhìn vẻ mặt anh, không thấy sự trêu chọc, chỉ có sự cân nhắc và một chút gì đó... lo lắng? Cô biết anh nói đúng. Đi cùng anh, cô sẽ dễ tiếp cận hơn và an toàn hơn.

- Được. Vợ chồng thì vợ chồng. Nhưng anh cấm được 'mỏ hỗn' lung tung trước mặt người khác đấy!

- Cô nghĩ tôi không biết 'diễn' à? Diễn hay hơn cô là đằng khác. Cẩn thận không có ngày cô tin thật đấy.

Anh lại cười nửa miệng, vẻ bất cần quay lại. Hạ Vy lườm anh một cái, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ, không hẳn là khó chịu.

Họ hẹn gặp người nhà bệnh nhân (Bà A) tại một quán trà yên tĩnh. Đình Phong và Hạ Vy ngồi cạnh nhau, tay Hạ Vy khoác lấy tay anh một cách rất 'diễn'.

- Chào bác sĩ Đình Phong, phu nhân. Mời ngồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bac-si-va-oan-gia-cua-anh-ay/chuong-3.html.]

Bà A là một phụ nữ hiền lành, có vẻ khắc khổ. Bà nhìn họ với ánh mắt cảm kích.

- Tôi không ngờ bác sĩ và phu nhân lại đích thân ghé thăm. Bác sĩ đúng là có tâm.

Đình Phong cười nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ 'mỏ hỗn' thường ngày.

- Bà A, đừng khách sáo. Tình cờ đi ngang qua đây, nhớ ra bà nên ghé thăm hỏi sức khỏe. Dù sao... ông nhà cũng là bệnh nhân của tôi mà.

Anh siết nhẹ tay Hạ Vy, như một cặp vợ chồng thực sự. Hạ Vy cảm thấy ngượng nghịu nhưng cũng cố giữ vẻ tự nhiên, mỉm cười với Bà A.

Trong lúc nói chuyện, họ thay phiên nhau hỏi han, khéo léo dẫn chuyện về tình trạng sức khỏe hiện tại của ông nhà. Đình Phong dùng chuyên môn để hỏi những câu sâu hơn, Hạ Vy dùng kỹ năng 'chất vấn' nhẹ nhàng để đào sâu vào chi tiết. Họ phối hợp rất ăn ý, Đình Phong ném ý, Hạ Vy bắt lời và ngược lại, dùng ánh mắt, cử chỉ nhỏ để ra hiệu cho nhau.

- Bác sĩ Đình Phong vẫn luôn tận tâm với bệnh nhân như vậy. - Bà A nói, nhìn Hạ Vy. - Chắc phu nhân cũng tự hào lắm nhỉ?

Hạ Vy hơi khựng lại một nhịp. Đình Phong siết nhẹ tay cô hơn.

- Vâng. Anh ấy... luôn đặt bệnh nhân lên hàng đầu. Nhiều khi bỏ bê cả...

Cô dừng lại, nở một nụ cười "ngọt ngào" giả tạo nhất có thể.

- ... Chuyện gia đình. Tôi nhiều lúc cũng không biết phải làm sao với sự tận tâm này đây.

Cô lườm khẽ anh một cái, chỉ đủ để anh thấy. Đình Phong nhếch mép đáp lại bằng một nụ cười khó hiểu.

- Đừng lo, vợ yêu. Anh sẽ cố gắng cân bằng. Em cũng nên dành bớt thời gian cho công việc đi, đừng để người ta đồn em lấy chồng giàu rồi bỏ bê lý tưởng nhà báo của mình nhé.

Anh 'đá đểu' lại một cách công khai, khiến Hạ Vy muốn phun trà vào mặt anh. Bà A ngồi nhìn, chỉ thấy hai người trẻ đang tình tứ trêu nhau, cười hiền lành.

Họ lấy được khá nhiều thông tin từ Bà A, đủ để khẳng định có điều gì đó mờ ám đã xảy ra với bệnh nhân này. Khi ra về, Đình Phong và Hạ Vy bước đi cạnh nhau.

- Anh 'diễn' hay thật đấy, bác sĩ Đình. Suýt nữa thì tôi tin anh là 'ông xã' tận tâm thật rồi.

Hạ Vy nói, giọng đầy mỉa mai.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Tôi cũng ngạc nhiên với khả năng 'diễn sâu' của cô đấy, nhà báo Hạ. Nhìn cô 'lườm yêu' tôi cứ tưởng thật.

Anh đáp lại, nhưng nụ cười trên môi đã nhạt đi.

- Thông tin chúng ta có được... khá quan trọng.

Đình Phong đột nhiên nghiêm túc.

- Vụ này không đơn giản là sơ suất y khoa đâu. Có vẻ như có người cố tình làm việc này.

Họ cùng trở lại căn hộ, trải hết mọi thứ ra bàn. Đình Phong dùng kiến thức y khoa giải thích những chi tiết kỹ thuật trong hồ sơ. Hạ Vy dùng kỹ năng xâu chuỗi thông tin, tìm kiếm sự kiện liên quan, kết nối các manh mối.

- Ông này bị biến chứng... đúng vào thời điểm bệnh viện tư nhân X khai trương dịch vụ phục hồi chức năng mới.

Hạ Vy chỉ vào một bài báo cũ.

- Và bác sĩ phụ trách chính cho ông ấy... lại là người vừa chuyển công tác từ bệnh viện X sang Bệnh viện Trung ương một thời gian ngắn trước đó.

Đình Phong nhíu chặt mày.

- Hắn chuyển công tác trước khi phẫu thuật cho bệnh nhân này... rồi bệnh nhân bị biến chứng sau phẫu thuật ở Bệnh viện Trung ương... và biến chứng đó cần đến dịch vụ phục hồi chức năng đắt đỏ mà bệnh viện X vừa mở?

- Đúng vậy. Có vẻ như họ đang 'tạo ra' bệnh nhân cho bệnh viện X. Thậm chí có thể là cố tình gây biến chứng để bệnh nhân phải quay lại dùng dịch vụ của họ.

Hạ Vy nói, giọng trầm xuống. Sự thật kinh hoàng hơn họ nghĩ.

Đột nhiên, điện thoại của Đình Phong đổ chuông. Một số lạ. Anh nhấc máy.

- Alo?

Từ đầu dây bên kia, một giọng nói trầm đục vang lên, chỉ vỏn vẹn một câu.

- Bác sĩ Đình Phong. Đừng xen vào chuyện không phải của anh. Hoặc... sẽ có điều không hay xảy ra. Với anh... và cả 'phu nhân' của anh nữa.

Tiếng 'tút... tút...' kéo dài. Đình Phong bỏ điện thoại xuống bàn, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ. Hạ Vy nhìn anh, linh cảm có chuyện không lành.

- Có chuyện gì vậy?

Đình Phong nhìn cô, ánh mắt anh như vực sâu hun hút. Không còn vẻ 'mỏ hỗn', chỉ còn sự căng thẳng tột độ.

- Cảnh cáo.

Anh nói khẽ.

- Chúng ta vừa chạm vào thứ gì đó rất nguy hiểm rồi, Hạ Vy.

Họ nhìn nhau, không khí trong phòng đặc quánh. Đống tài liệu trên bàn như một quả b.o.m hẹn giờ. Họ đã tìm ra bằng chứng về một âm mưu kinh tởm, nhưng cái giá phải trả... có lẽ rất đắt. Tiếng chuông điện thoại lạ vừa rồi như một lời khẳng định, nguy hiểm không còn rình rập, nó đã ở ngay trước cửa rồi.

Loading...