Ba Tôi Dẫn Về Một Chàng Rể Đoản Mệnh - Chương 242: --- Cô ấy hoàn toàn không sợ bị xóc nảy!

Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:53:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Kim Hòa xuống xe đạp, đẩy đầu xe đạp cho Thẩm Quân Sơn, "Thẩm thúc, chú cứ đạp ạ!"

 

Một tiểu nha đầu như cô mà đạp xe chở một vị lãnh đạo lớn của quân khu.

 

Nếu trong làng thấy, Thẩm Quân Sơn sẽ mất thể diện.

 

Thẩm Quân Sơn nhận lấy xe đạp, , "Thẩm thúc mấy năm đạp xe đạp, tay nghề lẽ mai một , lát nữa cháu chịu khó một chút."

 

Tống Kim Hòa: "..."

 

"Hay là để cháu đạp ạ?"

 

Thẩm Quân Sơn khựng một chút, ngay lúc Tống Kim Hòa nghĩ rằng ông sẽ từ chối, ông đẩy xe đạp sang, "Được thôi, cháu đạp , Thẩm thúc từng xe đạp của nữ đồng chí bao giờ, nhờ phúc của cháu, hôm nay cuối cùng cũng trải nghiệm một ."

 

Câu trả lời của Thẩm Quân Sơn khiến Tống Kim Hòa chút bất ngờ.

 

Cô vươn tay nhận lấy xe đạp, nhấc chân trèo lên yên xe, đầu Thẩm Quân Sơn, "Thẩm thúc, lên xe ạ, chú yên tâm, cháu đạp xe vững, đảm bảo sẽ chở chú về làng bình an vô sự."

 

Thẩm Quân Sơn cũng bộ tịch, ông rộng rãi lên yên xe đạp, "Cháu cứ yên tâm đạp, Thẩm thúc lo ."

 

, nếu cháu đạp mệt, thể đổi cho Thẩm thúc đạp."

 

Tống Kim Hòa , đoạn đường về làng còn đủ để cô mệt.

 

"Thẩm thúc, vững nhé, cháu sắp đây."

 

Thẩm Quân Sơn đáp một tiếng "Được."

 

Lời dứt, Tống Kim Hòa đạp bàn đạp khởi hành.

 

Vì yên đang chở một , Tống Kim Hòa dám đạp quá nhanh.

 

Xe chạy đều đều về phía .

 

Thẩm Quân Sơn tìm chuyện để , "Nghe cháu đồng ý bộ đội ?"

 

Tống Kim Hòa, "Vâng, mốt cháu sẽ lên Kinh Thành trình diện."

 

Thẩm Quân Sơn ở yên , chậm rãi , "Mốt cháu lẽ lên Kinh Thành ."

 

Chân Tống Kim Hòa đạp bàn đạp khựng , đầu xe đạp lạng sang một bên, nhanh, cô kéo , khó hiểu hỏi, "Tại ạ?"

 

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ là chuyện gì ?

 

Đang nghĩ, thì thấy Thẩm Quân Sơn , "Mấy Ngưu Đại Tráng khai .

 

Dựa theo lời khai của bọn Ngưu Đại Tráng và bọn Mã Đại Nương.

 

Một phần phụ nữ và trẻ em bắt cóc bán ngoài tỉnh Bắc, một phần bán trong nội tỉnh.

 

Phần ngoài tỉnh hiện giao cho Công an tỉnh Bắc và công an các tỉnh ngoài hỗ trợ điều tra.

 

Phần nội tỉnh thì giao cho Thẩm thúc.

 

Trùng hợp là...

 

Cách đại đội của các cháu xa những phụ nữ và trẻ em bắt cóc.

 

Số lượng cũng ít .

 

Cháu là địa phương, hẳn là quen thuộc với môi trường xung quanh."

 

Nói đến đây, Thẩm Quân Sơn bỏ vẻ lơ đãng, đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Đồng chí Tống Kim Hòa, cháu bây giờ là một thành viên của tổ chức, cháu nguyện ý tham gia hành động giải cứu phụ nữ và trẻ em bắt cóc ?"

 

Tống Kim Hòa xác nhận, "Cháu bây giờ coi là của tổ chức ?"

 

Thẩm Quân Sơn, "Ngay khoảnh khắc cháu đồng ý nhập ngũ, cháu của tổ chức !"

 

Tống Kim Hòa dứt khoát , "Vậy thì cháu nhất định tham gia hành động ."

 

lập công thăng chức!

 

tiểu đoàn trưởng.

 

Sự dứt khoát của Tống Kim Hòa khiến Thẩm Quân Sơn chút bất ngờ.

 

Đồng thời một nữa cảm thấy Vương chính ủy mắt .

 

Với cái khí phách dứt khoát của Tống Kim Hòa, quả thực thích hợp để bộ đội.

 

Thẩm thúc, nếu chúng cháu thành nhiệm vụ , tổ chức sẽ ghi cho chúng cháu công hạng mấy?" Tống Kim Hòa dò hỏi.

 

Thẩm Quân Sơn, "Cái khó lắm, tổ chức sẽ căn cứ đóng góp của mỗi đồng chí trong nhiệm vụ mà ghi công."

 

Tống Kim Hòa, "Ý là giá trị cống hiến càng lớn, thì công ghi càng cao ạ?"

 

Thẩm Quân Sơn, "Có thể hiểu như ."

 

Tống Kim Hòa cả tràn đầy khí thế.

 

Trong đầu cô chỉ là lập quân công.

 

Vừa phấn khích, cô liền đạp bàn đạp nhanh vùn vụt.

 

Cảm nhận tốc độ xe ngày càng nhanh, Thẩm Quân Sơn lẳng lặng nắm chặt hai bên yên xe.

Mèo Dịch Truyện

 

Trong lòng cũng lấy lạ.

 

Sao thấy lập công, cô nhóc Tống Kim Hòa vẻ kích động nhỉ?

 

Ừm, hổ là hạt giống chính ủy coi trọng, tinh thần trách nhiệm đúng là cao.

 

“Cô nhóc, cô mong chờ hành động ?” Thẩm Quân Sơn hỏi.

 

Tống Kim Hòa đạp xe hết tốc lực, sớm quên mất ý định ban đầu là đạp chậm để Thẩm Quân Sơn giật .

 

Cô lớn tiếng : “ , cháu mong chờ hành động .”

 

Tốc độ xe quá nhanh gió thổi vù vù.

 

Thẩm Quân Sơn cũng nâng cao giọng hỏi, tò mò: “Tại ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-toi-dan-ve-mot-chang-re-doan-menh/chuong-242-co-ay-hoan-toan-khong-so-bi-xoc-nay.html.]

Tống Kim Hòa là cô nhóc đặc biệt nhất mà từng gặp cho đến giờ.

 

Lại còn mong chờ nhiệm vụ ư?

 

là nghé con sợ cọp mà.

 

Vẫn thực sự hiểu ý nghĩa của việc nhiệm vụ.

 

Tống Kim Hòa thật: “Bởi vì cháu lập công thăng chức, cháu nhanh chóng trở thành doanh trưởng để đưa bố cháu và đàn ông của cháu theo quân.”

 

Thẩm Quân Sơn: “…”

 

Hóa là vì lý do , còn tưởng rằng…

 

Tống Kim Hòa hỏi: “Chú Thẩm, chú nghĩ cháu bao lâu thì thể trở thành doanh trưởng?”

 

Thẩm Quân Sơn: “…”

 

Câu hỏi khó .

 

Cô nhóc quân đội nghĩ đến việc doanh trưởng…

 

E rằng cô hiểu lầm gì đó về chức doanh trưởng .

 

tiện mất hứng Tống Kim Hòa, động viên: “Cháu cố gắng hết sức, sẽ ngày cháu trở thành doanh trưởng thôi!”

 

Tống Kim Hòa: “Chú Thẩm, chú quân đội bao nhiêu năm thì trở thành doanh trưởng ạ?”

 

Thẩm Quân Sơn: “Hai mươi tám tuổi!”

 

Thẩm Quân Sơn nhập ngũ năm mười sáu tuổi.

 

Hoàn tự leo lên vị trí hiện tại.

 

Năng lực của ai cũng thấy rõ.

 

Có thể leo lên chức doanh trưởng ở tuổi hai mươi tám là vượt qua nhiều .

 

Tống Kim Hòa: “Cháu năm nay hai mươi tuổi, tính theo tuổi chú Thẩm doanh trưởng, thì cháu còn đợi tám năm nữa mới thể trở thành doanh trưởng…”

 

Thẩm Quân Sơn: “…”

 

Làm doanh trưởng tuổi.

 

Trong quân đội, gần ba mươi tuổi vẫn chỉ là tiểu đội trưởng.

 

ngoài hai mươi là phó doanh trưởng .

 

Trong quân đội, là dựa năng lực mà chuyện.

 

Không đợi Thẩm Quân Sơn mở miệng, thấy Tống Kim Hòa : “Tám năm lâu quá, bố cháu chắc chắn đợi lâu như , cháu cố gắng lập quân công.”

 

Miệng , chân đạp bàn đạp xe càng nhanh hơn.

 

Tiếng gió cũng càng lúc càng lớn.

 

“Xoẹt…”

 

Trên con đường gồ ghề, chiếc xe đạp như một cơn gió bay vút .

 

Sợ đến mức Thẩm Quân Sơn bám chặt hai bên yên xe.

 

“Cô nhóc, đạp chậm thôi.” Thẩm Quân Sơn ở phía gọi.

 

Khi Tống Kim Hòa đang phấn khích, cô luôn tìm việc gì đó để .

 

Hiện tại, đạp xe đạp chính là việc cô .

 

Cô đạp bàn đạp hết tốc lực: “Chú Thẩm, chú yên tâm, kỹ thuật lái xe của cháu lắm, sẽ chú ngã .”

 

Thẩm Quân Sơn: “…”

 

Anh sợ ngã ?

 

Anh sợ gió!

 

Lúc là cuối thu .

 

Gió lớn thổi mặt thực sự hề dễ chịu chút nào.

 

Thêm đó là đường đất, gió cuốn theo bụi, mở miệng là bụi cứ thế chui .

 

Thẩm Quân Sơn lẳng lặng mím chặt miệng.

 

Tống Kim Hòa một mạch đạp xe làng.

 

Vừa làng, tốc độ xe cuối cùng cũng chậm .

 

“Chú Thẩm, cháu đưa chú thẳng đến nhà lão thái gia nhé.” Tống Kim Hòa .

 

Chiếc xe đạp dừng , Thẩm Quân Sơn nhảy xuống khỏi yên , vội vàng từ chối: “Không cần , trời cũng còn sớm nữa, cháu về nhà nhanh , nhiều năm về làng, bộ một chút.”

 

Trên đường , suýt chút nữa thì xóc c.h.ế.t.

 

Giờ thì m.ô.n.g còn đang tê rần.

 

Anh hiểu, rõ ràng đường xóc nảy như , cô nhóc thể đạp nhanh đến thế?

 

thực sự sợ xóc nảy chút nào!

 

Tống Kim Hòa: “Được ạ, cháu về đây chú Thẩm.”

 

Thẩm Quân Sơn hạ giọng : “Chiều đến nhà lão thái gia tìm , chuyện nhiệm vụ còn cần bàn bạc kỹ lưỡng.”

 

Tống Kim Hòa đáp “Vâng”, đạp xe .

 

Khi Tống Kim Hòa đạp xe về đến nhà, Tống Lão Tam đang nấu bữa trưa trong bếp.

 

Thấy con gái về, ông sai con: “Tiểu Cố vẫn về, con đến trạm xá đón Tiểu Cố .”

 

Tống Kim Hòa đạp xe đến trạm xá.

 

 

Loading...