Ba Tôi Dẫn Về Một Chàng Rể Đoản Mệnh - Chương 189: --- Cái thân thích này, không nhận cũng phải nhận rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:52:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Kim Hòa sững sờ, ngẩng đầu Giám đốc Hoắc, sự nghi hoặc trong mắt càng sâu hơn.

 

Tự dưng Giám đốc Hoắc hỏi về bố gì?

 

Chẳng lẽ là phát hiện điều gì ?

 

Tống Kim Hòa ậm ừ : "Bố cháu đều là những nông dân chất phác."

 

Giám đốc Hoắc nghẹn lời…

 

Ông đành nghĩ là hỏi quá chung chung.

 

Ông hỏi trực tiếp hơn một chút: "Bố cháu tên gì?"

 

Tống Kim Hòa dừng một chút, trả lời thật thà: "Bố cháu tên Tống Quốc Khánh."

 

Tống Quốc Khánh là tên thật của Tống Lão Tam.

 

"Mẹ cháu tên Hoắc Ninh."

 

Khi , ánh mắt Tống Kim Hòa đặt mặt Giám đốc Hoắc.

 

Cô thấy rõ ràng, khi thấy hai chữ Hoắc Ninh, sắc mặt Giám đốc Hoắc đổi.

 

Giám đốc Hoắc vội vã hỏi: "Ông bà ngoại cháu tên gì?"

 

Tống Kim Hòa: "..."

 

"Bà ngoại cháu tên Triệu Thúy Lan, ông ngoại cháu tên Hoắc Chấn Nam."

 

Khi cô còn đời, ông bà ngoại còn nữa .

 

từng gặp ông bà ngoại.

 

kể tên ông bà ngoại.

 

Vừa dứt lời, cô thấy Giám đốc Hoắc dậy khỏi ghế về phía cô.

 

Khuôn mặt vốn chút sống động, giờ đây càng sống động hơn.

 

Khi chuyện, đôi môi ông khẽ run.

 

"Cô bé, quê của ông bà ngoại cháu ở ?"

 

Câu thốt , Tống Kim Hòa khẽ thở dài thể nhận .

 

là lo gì thì cái đó đến.

 

Hình như…

 

Thân thích , nhận cũng nhận .

 

Tống Kim Hòa dậy khỏi ghế, khẽ đỡ Giám đốc Hoắc: "Kinh Thị!"

 

Mặc dù trong lòng đoán .

 

Tống Kim Hòa đích .

 

Giám đốc Hoắc vẫn xúc động một chút.

 

ông biểu lộ ngoài.

 

"Cô bé, ông bà ngoại cháu về ở quê ?"

 

Không từ lúc nào, cách gọi của Giám đốc Hoắc với Tống Kim Hòa đổi nữa.

 

Tống Kim Hòa lắc đầu, thành thật : "Khi cháu còn đời, ông bà ngoại còn nữa."

 

Giám đốc Hoắc trong lòng chắc chắn một trăm phần trăm về phận của Tống Kim Hòa.

 

Ông là thẳng tính.

 

Không thích vòng vo.

 

Ông thẳng: "Cô bé, gia đình chú của mất liên lạc với nhà hơn ba mươi năm .

 

Những năm nay, bố nhà vẫn luôn từ bỏ việc tìm kiếm họ.

 

Đáng tiếc là, vẫn tin tức lành nào.

 

bây giờ, tìm thấy của chú ."

 

Nói , Giám đốc Hoắc Tống Kim Hòa với ánh mắt chân thành: "Cô bé, cháu bằng lòng gặp nhà với ?"

 

Tống Kim Hòa ngờ Giám đốc Hoắc trực tiếp đến , cũng ngờ ông tin lời cô đến thế.

 

"Giám đốc Hoắc, chú xác minh phận của cháu , nhỡ cháu …"

 

Chưa hết câu Giám đốc Hoắc cắt lời, ông khẳng định: "Cháu chính là con gái của cô em họ Hoắc Ninh của ."

 

Bố ông vốn là mắt chuẩn, ông sẽ nhầm .

 

Kết quả điều tra bên công an sẽ sai.

 

Trực giác của ông cũng sẽ sai.

 

Cô bé cũng sẽ dối.

 

Tống Kim Hòa: "..."

 

Chắc chắn đến ?

 

"Giám đốc Hoắc, chuyện tìm của ông ngoại, cháu với bố cháu một tiếng." Tống Kim Hòa .

 

"Người " xuất hiện quá đột ngột, cô vẫn chuẩn sẵn sàng.

 

Giám đốc Hoắc gật đầu: "Cháu đúng, vội, đợi tin của cháu."

 

Là ông quá vội vàng .

 

Không chỉ cô bé cần với nhà một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-toi-dan-ve-mot-chang-re-doan-menh/chuong-189-cai-than-thich-nay-khong-nhan-cung-phai-nhan-roi.html.]

 

Ông cũng cần với nhà một tiếng.

 

Rời khỏi văn phòng giám đốc nhà máy.

 

Tống Kim Hòa và Cố Tri Dã đến bưu điện.

 

Chuyện nhận cần với bố già một tiếng, chuyện hai còn Kinh Thị vài ngày cũng cần với bố già một tiếng.

 

Hai ban đầu định gọi điện thoại cho Tống Lão Tam.

 

đáng tiếc là đại đội điện thoại.

 

Chỉ thể thư, mà thời gian gửi thư khá lâu.

 

Thư đến tay Tống Lão Tam, nhanh nhất cũng mất một tuần

Mèo Dịch Truyện

 

Rời bưu điện, hai trở về nhà họ Cố.

 

Đến nhà họ Cố mới chợt nhận , hai chìa khóa.

 

Tống Kim Hòa nghiên cứu ổ khóa một lúc, từ gian lấy một cây kim thêu, loay hoay với lỗ khóa một lát, cánh cửa mở .

 

Cố Tri Dã quá quen với việc vợ thỉnh thoảng mang đến những bất ngờ nhỏ.

 

Hai về đến nhà, kịp nghỉ ngơi tiến hành tìm kiếm khắp nơi như rà soát thảm.

 

Cố Tri Dã , phần lớn đồ đạc trong nhà đều là của nhà họ Phó.

 

Anh thống kê rõ ràng, mang hết.

 

Hai cẩn thận một vòng từ lầu xuống lầu.

 

Trước tiên cất một đồ vật bắt mắt gian, còn một đồ vật dễ thấy như đồ nội thất thì tạm thời động đến, định bụng đợi khi rời khỏi Kinh Thị mới cất gian.

 

Nhỡ trong những ngày họ ở nhà, đến thì .

 

Đến lúc đó hỏi, hai họ cũng khó mà giải thích.

 

Hai rằng, Diêu Mộc Lan về nhà một .

 

Những thứ thể mang , cô cũng mang hết .

 

Đáng tiếc là…

 

Thứ quan trọng nhất mà cô hằng tâm niệm thể mang .

 

Số tiền trong nhà, một phần nhỏ trong tay Diêu Mộc Lan, dùng cho chi tiêu hàng ngày.

 

Phần lớn tiền trong tay Cố Cần Học.

 

Diêu Mộc Lan chỗ Cố Cần Học cất tiền.

 

chìa khóa tủ đựng tiền.

 

Diêu Mộc Lan đầy tâm tư trở về nhà, cuối cùng đầy vẻ cam lòng mà trở về bệnh viện.

 

Trong lòng tự nhiên từ bỏ tiền trong tủ của Cố Cần Học.

 

Nghĩ rằng, tìm cơ hội sẽ về nhà một chuyến nữa.

 

Đến lúc đó sẽ trực tiếp dùng d.a.o chặt tủ .

 

Vốn dĩ, về nhà cô định dùng d.a.o chặt tủ .

 

đáng tiếc bên cạnh đồng chí bảo vệ theo, cô tìm cơ hội lấy dao.

 

Lý tưởng của Diêu Mộc Lan thì phong phú, nhưng hiện thực khô khan.

 

Bởi vì, Tống Kim Hòa và Cố Tri Dã nhắm đến tiền của Cố Cần Học.

 

Đi ngang qua phòng của Cố Cần Học và Diêu Mộc Lan, Cố Tri Dã gọi vợ : "Vợ ơi, Cố Cần Học nhiều tiền, tiền đó đều nhờ nhà họ Phó, lấy ."

 

Tống Kim Hòa dừng bước, mắt lóe lên tia sáng, chạy thẳng đến cửa, trực tiếp tung một cú đá mở toang cửa phòng: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau lấy tiền thuộc về nhà ông ngoại chúng chứ."

 

Chậm một giây thôi cũng là sự bất kính đối với ông ngoại và gia đình, cũng là sự bất kính đối với tiền.

 

Cố Tri Dã chỗ Cố Cần Học cất tiền.

 

Chỉ là cái tủ đựng tiền khóa.

 

Ổ khóa tủ cũng loại khóa cửa thông thường.

 

"Vợ ơi, em mở ?" Cố Tri Dã hỏi.

 

Tống Kim Hòa cầm ổ khóa lên nghiên cứu một lát: "Chắc khó , để em thử xem."

 

Nói , cô cầm ổ khóa lên bắt đầu loay hoay.

 

Loay hoay một hồi lâu, đến mức Cố Tri Dã bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột.

 

lúc Cố Tri Dã định là chặt luôn cái tủ thì "cạch" một tiếng, khóa mở .

 

Tống Kim Hòa ném ổ khóa , mở tủ .

 

Trong tủ chỉ đặt một cái hộp sắt lớn.

 

Lại còn là màu đỏ nữa.

 

Cố Tri Dã chỉ cái hộp sắt: "Tiền ở trong cái hộp sắt đó."

 

Tống Kim Hòa cầm cái hộp sắt màu đen lên.

 

Cái hộp sắt hề nhẹ, cầm trong tay nặng trịch.

 

Tống Kim Hòa lập tức vui mặt: "Anh xem, trong hộp sẽ là tiền chứ?"

 

Nếu đúng là như thì.

 

Hai họ sắp phát tài .

 

 

Loading...