Ba Tôi Dẫn Về Một Chàng Rể Đoản Mệnh - Chương 172: --- Đó là một mức giá khác

Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:52:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Kim Hòa gật đầu, "Đương nhiên!"

 

Cố Cần Học thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ cần hai tiểu súc sinh chịu .

Mèo Dịch Truyện

 

Còn về khoản của hồi môn hơn một nghìn đồng...

 

Vẫn câu đó, cũng xem chúng nó cái mệnh để hưởng thụ ...

 

Cố Cần Học nhân cơ hội đưa yêu cầu, "Của hồi môn tao thể cho theo yêu cầu của mày, nhưng mày cho tao một bản chứng minh tự nguyện hạ hương."

 

Cố Tri Dã liếc Cố Cần Học, nhạo, "Bố đúng là tính toán giỏi thật!"

 

Cố Cần Học nghẹn họng...

 

Nếu lo lắng chuyện tự ý đăng ký cho tiểu súc sinh hạ hương sẽ ảnh hưởng đến công việc của , thì ông dễ dàng đồng ý cho nó hơn một nghìn đồng của hồi môn thế ?

 

Hơn một nghìn đồng cũng đồng ý cho .

 

Yêu cầu đơn giản như mà tiểu súc sinh cũng chịu...

 

Vậy thì ông chi bằng cứ...

 

"Yêu cầu của bố chúng con thể đồng ý, nhưng đó là một mức giá khác!" Tống Kim Hòa lên tiếng.

 

Cố Cần Học gạt ý nghĩ thoáng qua trong lòng, ngẩng đầu Tống Kim Hòa, "Cô là ý gì?"

 

Tống Kim Hòa khinh bỉ liếc Cố Cần Học, "Đương nhiên là ý thêm tiền ."

 

Răng Cố Cần Học nghiến "ken két".

 

Ông từng thấy ai tham tiền như !

 

Con ranh c.h.ế.t tiệt còn đủ hơn cả mấy họ hàng nghèo ở quê của ông .

 

Hơn một nghìn đồng đối với một nhà quê mà , là một con khổng lồ mà cả đời họ dám mơ tới.

 

Con ranh c.h.ế.t tiệt còn đủ.

 

Theo ý nghĩ nỡ buông con thì bắt sói, ông đau lòng , "Thêm cho cô hai trăm đồng nữa."

 

Ông bỏ một nghìn ba trăm đồng .

 

Không ngại bỏ thêm hai trăm đồng nữa.

 

Nhiệm vụ chính lúc là mau chóng đuổi hai tiểu súc sinh rời khỏi kinh đô.

 

Tống Kim Hòa, "Năm trăm!"

 

Cố Cần Học trừng mắt Tống Kim Hòa, "Sao cô cướp luôn ?"

 

Năm trăm đồng đủ để mua mạng hai tiểu súc sinh !

 

Tống Kim Hòa, "Tám trăm!"

 

Cố Cần Học kìm nghĩ, là cứ trực tiếp tìm xử lý hai tiểu súc sinh !

 

nghĩ đến việc Tống Kim Hòa cô và Cố Tri Dã đến đồn công an...

 

Cũng hai tiểu súc sinh đồn công an gì...

 

Cố Cần Học hít sâu một , thỏa hiệp , "Năm trăm thì năm trăm!"

 

Tống Kim Hòa thấy lợi thì thu tay, đưa tay mặt Cố Cần Học, "Của hồi môn và chi phí chứng giả, tổng cộng một nghìn tám trăm đồng, tiền trao cháo múc, đưa tiền là đưa giấy chứng nhận tự nguyện hạ hương!"

 

Cố Cần Học dậy, để một câu "Đợi đó" lên lầu.

 

Đợi bóng Cố Cần Học biến mất ở cầu thang, Cố Tri Dã tiếc nuối , "Vợ ơi, em đòi ít !"

 

Một nghìn tám trăm đồng đối với Cố Cần Học mà , chẳng qua chỉ là muối bỏ bể.

 

Quan trọng là, tiền trong tay Cố Cần Học đều là của nhà họ Phó.

 

Cứ nghĩ đến cái lão cẩu vong ân bội nghĩa Cố Cần Học dùng tiền của nhà họ Phó mà vênh váo mặt , trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi!

 

Tống Kim Hòa vỗ vỗ lưng Cố Tri Dã, an ủi, "Đừng nóng vội, lông cừu thể cắt hết một , giữ mà cắt từ từ."

 

Một nghìn tám trăm đồng chỉ là thăm dò của cô với Cố lão đăng.

 

, những gì thuộc về đàn ông của cô, cô sẽ lấy bộ thiếu một thứ gì!

 

Rất nhanh, Cố Cần Học trở .

 

Mặt mày đen sạm, đặt giấy và bút xuống mặt Cố Tri Dã, "Viết giấy chứng nhận tự nguyện hạ hương !"

 

Đề phòng hai tiểu súc sinh cầm tiền đổi ý!

 

Cố Tri Dã gì, cầm bút lên, giấy chứng nhận tự nguyện hạ hương giấy.

 

Cố Cần Học tận mắt Cố Tri Dã xong.

 

Xác nhận vấn đề gì, ông đặt một xấp tiền "đại đoàn kết" mười tệ mặt Tống Kim Hòa, "Đây là một nghìn tám trăm đồng, cầm tiền ngày mai các cô , vé tàu sẽ giúp các cô mua."

 

Tống Kim Hòa vui vẻ nhặt xấp tiền bàn , đếm ngay tại chỗ.

 

Xác nhận vấn đề gì.

 

Nhét tiền balo mang theo .

 

Ngẩng đầu Cố Cần Học đang mặt mày đen sạm đối diện, vô tội , "Chúng con đồng ý sẽ rời khỏi kinh đô, nhưng là ngày mai rời mà."

 

Cố Cần Học lập tức đổi sắc mặt, bật dậy khỏi ghế sofa, trừng mắt , "Cô dám lừa ?"

 

Tống Kim Hòa khó hiểu , "Chúng con lừa bố khi nào?

 

Con nhớ nguyên văn lời bố là bố đồng ý cho của hồi môn, chúng con thể rời ?

 

Chúng con đồng ý .

 

là ngày mai sẽ rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-toi-dan-ve-mot-chang-re-doan-menh/chuong-172-do-la-mot-muc-gia-khac.html.]

 

Bố cũng là bắt chúng con ngày mai rời !"

 

Cố Cần Học tức đến mức đầu óc "ù ù" vang lên...

 

Thảo nào con ranh c.h.ế.t tiệt đồng ý nhanh như .

 

Hóa , là đang đợi ông ở chỗ ...

 

"Vậy các cô định khi nào rời ?" Cố Cần Học nghiến răng hỏi.

 

Tống Kim Hòa, "Đây là đầu tiên con đến kinh đô, ít nhất đợi con thấy tận mắt cảnh phồn hoa của thành phố lớn, chúng con mới về."

 

Cố Cần Học hít sâu một , "Cho cô một ngày, ngày mai sẽ đích đưa cô xem... cảnh phồn hoa, ngày các cô về!"

 

Tống Kim Hòa, "Vậy thì xem thành ý của bố ngày mai đủ để con xem cảnh phồn hoa ."

 

Cố Cần Học: "..."

 

A a a a...

 

Ông g.i.ế.c c.h.ế.t con ranh c.h.ế.t tiệt voi đòi tiên !

 

Thấy Cố Cần Học tức đến mức đầu bốc khói.

 

Tống Kim Hòa tạm thời tha cho ông .

 

Lỡ tức c.h.ế.t thì !

 

Cô chuyển chủ đề , "Chúng con đói , tối nay ăn gì đây?"

 

Vừa lúc Diêu Mộc Lan từ lầu xuống, cô tới, tỏ vẻ khó xử, "Không hôm nay cô và Tiểu Dã sẽ về, cũng kịp chuẩn , giờ cũng mua thịt và rau.

 

Tối nay hai đứa cứ tạm ăn đỡ .

 

Ngày mai nhất định sẽ ngoài sớm mua thịt và rau."

 

Tống Kim Hòa thèm để ý Diêu Mộc Lan, đưa tay mặt Cố Cần Học, "Nếu chuẩn bữa ăn cho hai chúng con, bố đưa tiền và phiếu tem cho con, chúng con trực tiếp ngoài quán ăn quốc doanh ăn."

 

Đã hai đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê.

 

Bây giờ đồ của lạ cô tuyệt đối dám ăn một chút nào.

 

Cố Cần Học hận thể vả một cái c.h.ế.t Tống Kim Hòa.

 

Ông từng thấy con ranh c.h.ế.t tiệt nào mặt dày đến thế.

 

lúc ông sức lực để dây dưa với con ranh c.h.ế.t tiệt đó.

 

Mặt mày đen sạm sai bảo Diêu Mộc Lan bên cạnh, "Lấy chút tiền và phiếu tem cho cô !"

 

Bây giờ ông thấy con ranh c.h.ế.t tiệt đó, đầu óc, mắt, tim...

 

Mẹ nó, , chỗ nào cũng đau.

 

Diêu Mộc Lan lấy hai mươi đồng, vài tờ phiếu cơm đưa cho Tống Kim Hòa.

 

Tống Kim Hòa cũng chê ít, cầm tiền và phiếu tem, liền dẫn Cố Tri Dã cửa.

 

Từ lúc xuống tàu hỏa đến giờ, cô và Cố Tri Dã ăn một bữa cơm nóng hổi nào.

 

Tối nay, cô đối đãi thật với cô và Cố Tri Dã.

 

Sau khi Tống Kim Hòa và Cố Tri Dã rời , cơn giận mà Cố Cần Học tích tụ trong lòng cuối cùng cũng bùng phát.

 

Ông đập mạnh chiếc cốc nước bàn xuống đất.

 

Đã nhiều năm ông từng tức giận như bây giờ.

 

Ngay cả khi Phó Nhu lừa dối năm xưa, cũng tức giận đến mức .

 

Diêu Mộc Lan khuôn mặt dữ tợn của Cố Cần Học cho hoảng sợ.

 

và lão Cố quen lâu như .

 

Đây là đầu tiên cô thấy ông tức giận đến thế.

 

Tuy nhiên...

 

Lão Cố càng tức giận bao nhiêu, càng chứng tỏ ông ghét bỏ đứa con trai Cố Tri Dã bấy nhiêu...

 

"Lão Cố, ông nguôi giận , bây giờ lúc để tức giận." Diêu Mộc Lan tới vỗ lưng Cố Cần Học, an ủi.

 

Cố Cần Học hít sâu một , ác độc , "Cái tiểu súc sinh đó c.h.ế.t ở nông thôn chứ!"

 

Diêu Mộc Lan cũng thấy lạ.

 

Với tình hình sức khỏe của Cố Tri Dã, dù c.h.ế.t ở nông thôn, thì cũng trong tình trạng nửa sống nửa c.h.ế.t...

 

Cố Tri Dã mà cô thấy hôm nay, ngoài việc gầy gò một chút, trông khác gì bình thường.

 

Chẳng lẽ bệnh của khỏi ?

 

"Lão Cố, bệnh của Tiểu Dã khỏi ?" Diêu Mộc Lan thăm dò hỏi!

 

Cố Cần Học lắc đầu, "Bệnh bẩm sinh như nó thể chữa khỏi !"

 

Hồi đó, khi nhà họ Phó còn giàu quyền thế, tìm bao nhiêu danh y cho Cố Tri Dã.

 

Mỗi bác sĩ từng khám cho Cố Tri Dã đều .

 

Bệnh của Cố Tri Dã thể chữa khỏi tận gốc, chỉ thể dựa việc dưỡng bệnh.

 

Bệnh mà ngay cả bác sĩ trong thành phố cũng chữa khỏi .

 

Ở cái nơi nông thôn mà ngay cả một bác sĩ t.ử tế cũng , thì càng thể chữa khỏi.

 

Còn về việc Cố Tri Dã trông vẻ như chuyện gì...

 

Ông gọi điện thoại cho điều tra Cố Tri Dã một cách chi tiết hơn.

 

 

Loading...