Ba Tôi Dẫn Về Một Chàng Rể Đoản Mệnh - Chương 144: --- May quá, cô cũng thích anh ấy!
Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:51:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Kim Hòa cất tiền , mượn cớ nhét túi áo để chuyển thẳng gian riêng.
"Hay là mai tìm thời gian đến ngân hàng gửi tiền !" Cố Tri Dã bên giường .
Anh lướt qua mấy cái, vợ bây giờ gần một ngàn tệ, tiền lớn như mang theo an chút nào.
Gửi ngân hàng thì yên tâm hơn.
Tống Kim Hòa lắc đầu, "Không cần, thích để tiền trong , cảm giác an ."
Để tiền ở cũng an bằng để trong gian riêng của cô.
Cố Tri Dã còn khuyên thêm vài câu, nhưng thấy đôi mắt Tống Kim Hòa sáng lên khi nhắc đến tiền, đành nuốt những lời đến miệng xuống.
Thôi !
Vợ thích để tiền trong thì cứ để trong !
Dù cũng nhiều lắm.
Miễn là vợ vui là .
Hơn nữa, với sức mạnh của vợ, lẽ cũng chẳng ai dám tơ tưởng đến tiền của vợ .
Nghĩ , Cố Tri Dã thấy yên tâm hơn.
Mắt lướt qua chiếc giường mặt...
Giường của Tống Tú Lệ là giường đơn.
Ngủ một thì rộng rãi, nhưng nếu ngủ hai ...
Ngủ thì chắc chắn là ngủ , chỉ là thể sẽ chật chội.
Không nghĩ đến điều gì, mặt Cố Tri Dã "đỏ lựng" lên.
Lo Tống Kim Hòa phát hiện vẻ lúng túng của , vội vàng cúi đầu, thì thầm, "Tối nay ngủ đất !"
Tống Kim Hòa hiểu, "Ngủ đất gì?"
Tuy bây giờ trời nóng.
ngủ đất, còn là sàn xi măng, với cái hình nhỏ nhắn yếu ớt của Cố Tri Dã thì chịu nổi ?
Với , giường để ngủ, tại ngủ đất?
Khổ mà vẫn cứ cố chịu?
Hay là... ngại ngùng ?
Tống Kim Hòa liếc mặt Cố Tri Dã.
Tiếc là Cố Tri Dã đang cúi đầu, cô chẳng thấy gì.
Cố Tri Dã dám ngẩng đầu Tống Kim Hòa, cố gắng trấn tĩnh bản , nhỏ giọng giải thích, "Cái giường trông nhỏ, đủ chỗ cho hai ngủ !"
Tống Kim Hòa dịch trong một chút, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Giường nhỏ thật, nhưng hai chúng đều quá mập, chen chúc một chút, hai vẫn ngủ mà, lên đây , cơ thể của hợp ngủ đất ."
Tim Cố Tri Dã bắt đầu đập "thình thịch, thình thịch".
Anh vẫn còn là một trai non nớt.
Một câu bình thường của Tống Kim Hòa, lọt tai khiến khỏi suy nghĩ nhiều...
Anh bừa bãi đáp "Được."
Mượn cớ cúi đầu cởi giày, tự cổ vũ bản .
Bây giờ là đàn ông danh chính ngôn thuận của vợ, cho dù lát nữa xảy chuyện gì đó, cũng là điều đương nhiên thôi.
Anh chỉ lo kinh nghiệm...
Đợi đến khi Cố Tri Dã cởi giày xong và lên giường, Tống Kim Hòa sẵn giường.
Cố Tri Dã dám mặt Tống Kim Hòa.
Anh cứng đờ xuống bên cạnh Tống Kim Hòa.
Tống Kim Hòa liếc đàn ông cứng đờ như khúc gỗ bên cạnh.
Từ lúc Cố Tri Dã lề mề cởi giày mất bốn năm phút, cô nhận điều gì đó .
Không thể , đàn ông thời đúng là ngây thơ thật.
Ngủ chung giường với vợ hợp pháp mà cũng đỏ mặt ngại ngùng.
Mà cũng , Cố Tri Dã đỏ mặt trông cũng đáng yêu phết.
Dù giờ cũng ngủ , Tống Kim Hòa nổi hứng trêu chọc Cố Tri Dã.
"Anh dịch qua đây chút , sắp rơi xuống kìa." Tống Kim Hòa nắm lấy cánh tay Cố Tri Dã kéo về phía .
Cố Tri Dã phòng , cả trực tiếp áp sát Tống Kim Hòa.
Cảm nhận thở xa lạ, Cố Tri Dã cứng đờ ngẩng đầu Tống Kim Hòa.
Tống Kim Hòa "á" một tiếng, giả vờ lo lắng , "Sao mặt đỏ thế? Bị sốt ?"
Nói , tay cô áp lên mặt Cố Tri Dã.
Cố Tri Dã: "..."
Mèo Dịch Truyện
Lúc chỉ cơ thể cứng đờ, mà tim còn nhảy khỏi miệng mất .
"... , chỉ... chỉ là thấy nóng thôi." Cố Tri Dã dám thẳng Tống Kim Hòa, giải thích một cách lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-toi-dan-ve-mot-chang-re-doan-menh/chuong-144-may-qua-co-cung-thich-anh-ay.html.]
Bàn tay Tống Kim Hòa đang đặt mặt Cố Tri Dã từ từ di chuyển xuống, lướt qua yết hầu đang chuyển động của , bờ vai cứng đờ, cuối cùng dừng ở lồng n.g.ự.c đang đập "thình thịch, thình thịch" của Cố Tri Dã.
"Thanh niên trí thức Cố, tim đập nhanh đó, chắc chắn cơ thể vấn đề gì chứ?"
Khi chuyện, Tống Kim Hòa áp tai n.g.ự.c Cố Tri Dã.
Tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch..." tràn ngập tai cô.
Toàn Cố Tri Dã như dội ngược m.á.u khi Tống Kim Hòa gần.
Anh sống hai mươi năm, đầu tiên gặp tình huống lúng túng đến .
Lúc , thậm chí còn tìm lời biện hộ nào.
Cũng dám lên tiếng.
"Thanh niên trí thức Cố, gì?" Tống Kim Hòa lùi , ngẩng mắt Cố Tri Dã.
Cố Tri Dã: "..."
Anh năm nay hai mươi tuổi.
Đang ở cái tuổi khí huyết sung mãn.
Người thích đang loạn , nếu chút phản ứng nào, thì là một đàn ông bình thường .
Cố Tri Dã nâng tay lên, lặng lẽ đặt lên bụng.
Giọng khàn đặc mở miệng, "... , vợ , em... em chỉ cần tránh xa một chút là ."
Đầu óc lúc hình như còn trong tầm kiểm soát của nữa .
Lại bắt đầu nghĩ linh tinh !
Tống Kim Hòa liếc bàn tay Cố Tri Dã đang đặt bụng, ngoan ngoãn dịch phía một chút.
"Được , là ."
Cố Tri Dã sững sờ, ngẩng mắt Tống Kim Hòa.
Anh hình như ngờ Tống Kim Hòa lời đến .
Không hiểu , trong lòng chút trống rỗng.
"Ngủ !" Tống Kim Hòa trở .
Cố Tri Dã trầm giọng đáp "Được."
Tống Kim Hòa đầu Cố Tri Dã.
Mặt Cố Tri Dã vẫn còn đỏ, nhưng trông vẻ vui.
"Thanh niên trí thức Cố, đang vui ?" Tống Kim Hòa giấu chuyện gì, hỏi thẳng .
Cố Tri Dã khựng , "Sao ?"
Tống Kim Hòa thẳng thắn, "Cảm giác, cảm giác như đang vui .
Có vì đồng ý... sờ mặt , gần , là..."
"Không, vì em..." Cố Tri Dã vội vàng ngắt lời.
Sao thể vui vì vợ sờ mặt , gần chứ.
Anh vui, đặc biệt vui, vui đến nỗi tim suýt chút nữa nhảy khỏi miệng .
Anh hề vui.
Anh chỉ là... thất vọng.
Thất vọng vì sự rời của vợ.
Sợ vợ hiểu lầm, Cố Tri Dã hạ quyết tâm, cảm giác trong lòng.
" hề vui, chỉ thất vọng thôi."
Những đổi khuôn mặt Cố Tri Dã, Tống Kim Hòa đều bỏ qua.
Trong lòng cô chấn động.
Phản ứng của Cố Tri Dã chỉ đơn thuần là ngại ngùng, hình như là...
Nén sự kinh ngạc trong lòng, cô hỏi, "Thất vọng về điều gì?"
Cố Tri Dã khựng , ngẩng đầu Tống Kim Hòa, nghiêm túc , " thất vọng vì em rời , vợ , ..." Lời còn dứt, mặt xuất hiện một cái bóng.
Tiếp đó, một vật lạnh lẽo áp lên môi .
"Thanh niên trí thức Cố, ngủ ngon!" Giọng mang ý của Tống Kim Hòa vang lên bên tai.
Xác định , Cố Tri Dã quả thật thích cô.
Trùng hợp , cô cũng khá thích .
Cố Tri Dã ngẩng mắt...
Tống Kim Hòa trở vị trí cũ.
Cố Tri Dã: "..."
Anh nãy vợ hôn ?
Anh đưa tay sờ môi, khóe miệng khẽ cong lên, giọng dịu dàng, "Vợ , ngủ ngon!"