Bà Nội Thích Tự Sát - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-01 15:25:46
Lượt xem: 288

Bà nội chec, nhưng thử ba đều thất bại.

 

Cả nhà trói tay chân bà, dùng kéo cắt đứt gân chân.

 

Trong miệng còn cắm cả đũa, đề phòng bà c.ắ.n lưỡi.

 

Mãi cho đến đêm trăng rằm, bác cả mang theo đinh đến tìm bà nội đang thoi thóp…

 

“Mẹ , vì con cháu đời , chịu thiệt thòi một chút nhé!”

 

Tiếng hét khàn đặc của bà vang vọng đến nửa đêm.

 

Sau sự việc , cả nhà chúng đều sẽ gặp “Vận May”.

 

1.

 

Cuối cùng bà nội cũng chec, chec trong chính tay đứa con trai mà nuôi nấng từ bé.

 

Một chiếc đinh dài nung đỏ đóng xuyên qua xương sọ, vết thương cháy đen chảy một giọt m.á.u nào.

 

Áo quan là do bố và cô út mặc cho bà, đôi mắt bà trừng to lắm, bố dùng hết sức cũng khép , chỉ đành bảo cô út dùng kim may đôi mắt bà .

 

Thật thì bà nội bệnh lâu năm , thể chec cũng xem như là một giải thoát.

 

Ba tháng mắc bệnh nan y, ba đứa con bê xuống hầm đất “chữa bệnh”.

 

Mỗi ngày bà chỉ một bát cháo loãng như nước cơm, một đĩa cải mặn, chịu đựng bao lâu nay.

 

Thảo d.ư.ợ.c trị bệnh là một loại t.h.u.ố.c nấu đến đặc quánh, tanh nồng, còn bốc mùi thối rữa, ngửi nôn ngay lập tức.

 

Bà nội với , đấy là xương rắn trộn tro.

 

Nhất định dùng những con rắn già sống 10 năm, mà còn đang mang thai, mổ lấy trứng rắn đốt thành tro, trộn với xương rắn nghiền thành bột, dùng ống dẫn ép bà nội nuốt hết bụng.

 

Làm cách thì mà tiêu hoá , cho nên bụng của bà ngày một phình lên, đến nỗi tét cả nút áo, trông như một con quái vật dị dạng.

 

Mỗi đút bà ăn cháo đều cảm thấy lớp da bụng của bà đang thứ gì đó đang ngọ nguậy.

 

Bà đau đớn đến tan nát cõi lòng, van xin bác cả hãy g.i.ế.c bà cho .

 

Bác cả đưa tay sờ lên mặt bà, trong mắt ẩn hiện sự cố chấp bệnh hoạn.

 

“Mẹ, ráng nhịn thêm chút nhé.”

 

“Đến ngày âm 15, con trai sẽ giải thoát cho .”

 

Sau bà nội thử đủ cách để 44, lén ăn t.h.u.ố.c chuột, bác cả dùng kìm kẹp để banh miệng bà, móc từng chút từng chút .

 

“Bà già chec bằm, bây giờ lúc bà nhắm mắt buông xuôi !”

 

Bố chửi, lấy sợi dây trói heo, trói bà nội lên giường, thấy bà vùng vẫy kịch liệt quá, cô út thôi liền tìm kéo, đích cắt phăng gân tay gân chân của bà nội.

 

Chịu đựng đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng như ý nguyện, bà giải thoát .

 

ngờ , cho dù tắt thở, bà vẫn hành hạ thể xác như thế.

 

Khi nhập liệm, ba từ đầu lôi cổ quan tài bằng đồng.

 

Cổ quan nhỏ lắm, vuông vức khác gì một chiếc hộp, cơ thể của bà ráng nhét chiếc quan tài bé xíu, tay chân vẫn còn lòng thòng bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-noi-thich-tu-sat/chuong-1.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Bác cả bảo cô út lấy búa, đập dập cho nhét với chiếc quan tài

 

Nghe tiếng xương cốt của bà bẻ răng rắc, lòng đau như d.a.o khứa , liền với chạy tới van xin họ đừng hành hạ bà nữa.

 

"Con chec bằm, mày thì cái gì, tao tất cả, còn vì cái nhà ?"

 

Bố thẳng chân đạp văng xa, đó cùng với bác cả dùng sức đậy nắp quan tài, lấy năm cây đinh dài rỉ sét

 

Bốn cây đinh tượng trưng cho tứ chi. Cây đinh cuối cùng, họ nhắm thẳng tim của bà

 

Cổ quan bằng đồng đinh sắt cắm phát tiếng cót két, chẳng khác gì tiếng la hét đau đớn của bà nội ở nắp quan.

 

Cô út bên cạnh c.ắ.n hạt dưa, : "Anh, cách hiệu quả thật ? Sao rườm rà thế?"

 

Bác cả buồn ngẩng đầu, vẫn miệt mài đóng quan: "Lời của cao nhân trật !"

 

Bố phấn khích đến đỏ mặt, ngừng xoa đôi bàn tay: “Nhét cho bao nhiêu xương rắn trộn tro, đó nhét bà già cổ quan bằng đồng, chôn tại Thiên Âm Huyệt, như thế sẽ phù hộ cho con cháu cả đời phú quý, ông đây đ.á.n.h bạc sợ thua tiền nữa!"

 

"Haha, mới tham lam như hai ."

 

Nói cô út đưa tay sờ bụng, khuôn mặt đầy vẻ hy vọng: "Chỉ mong thể sinh một thằng cu bụ bẫm, nối dõi tông đường, chứ đừng cho thêm đồ lỗ vốn nào nữa."

 

, liếc với vẻ mặt chán ghét.

 

2.

 

Không linh đường, tang lễ.

 

Đám ma của bà nội sơ sài đến đáng thương.

 

Ba em kéo theo cổ quan bằng đồng, đến địa điểm chôn cất chọn ngay trong đêm đó.

 

Mộ huyệt ở bãi đất hoang núi, ba tháng , bác cả đến đây rãi vôi sống từ sớm, cây cối xung quanh trăm mét đều sống nổi, đến cả cỏ dại cũng mọc .

 

trộm cuộc trò chuyện của bố và cô út, mới vị trí đặc biệt, hình như gọi là “Thiên Âm Huyệt” thì

 

Mộ huyệt đào sẵn, đất đào ánh lên màu nâu sẫm, giống như một lớp da nhăn nheo, nhưng khi bố dùng đèn pin rọi thì nó ánh lên như vảy cá.

 

"Sao huyệt gió?"

 

Bác cả đốt nến đặt ở cạnh huyệt, hình như huyệt gió, khiến cho ngọn lửa lung lay, ánh nến đang chiếu rọi lên mặt ông lúc rõ lúc mờ.

 

Trong ẩn hiện còn thể thấy đàn kiến đang bò chi chít trong đống đất đào lên.

 

Có vẻ như điềm lành nhỉ?

 

“Thì kệ bà nó , lời của cao nhân sẽ sai , nhanh lên, chôn cho xong , còn hẹn với đám bạn đ.á.n.h mạt chược ở trấn nữa!”

 

Bố và cô út hối thúc liên tục, mạnh tay nhét cổ quan tài huyệt.  

 

Họ lấp đất xong, rưới chút dầu trẩu bốc mùi thối rữa lên nấm mồ, cô út vì đề phòng bà "sống ", cố ý dùng giày đạp thêm mấy cái, ngoảnh đầu bước

 

"Con nhãi , ở đây canh mộ , đợi nhang tàn hết mới về, hả?!"  

 

Cơn gió lạnh buốt bao vây xung quanh nấm mồ lẻ loi, cuốn theo tiếng quát tháo kiêu ngạo của cô út, siết chặt áo khoác, dám thốt lấy một lời.  

 

Ai bảo là đồ lỗ vốn chứ.  

 

Loading...