Chỉ khi chính thức ly hôn, bà mới  thể thật sự rời khỏi nơi .
 
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng bà dần nhỏ .
 
Cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ.
 
 bịt miệng, òa .
 
Về đến nhà,   ngừng lật xem những bức ảnh chụp hồi nhỏ với bà.
 
Trong ảnh, bà hiền từ mà mệt mỏi, đôi mắt  hề  ánh sáng.
 
Mẹ   phòng, thở dài một tiếng.
 
Bà lật đến trang  ảnh chụp chung giữa bà và bà nội.
 
“Ông bà nội con mất sớm. Mẹ gả  nhà , chẳng  ai  thích.”
 
Mẹ thì thào: “Lúc đó   sợ  từ chối, sợ   gia đình.”
 
“  con hiền lắm. Bà xem  như con gái ruột.”
 
Mẹ vuốt ve bức ảnh mãi  buông.
 
“Bao năm nay,      bố con nóng tính, nhưng vì bà và vì con,  đều nhịn.”
 
“Nếu chúng   , bà  sống  đây?”
 
“Sẽ  còn ai yêu thương bà nữa…”
 
Mẹ siết chặt vai , mắt đỏ hoe:
 
“Thanh Thanh, con nhất định  khuyên bà ly hôn.”
 
 nhớ    sốt cao, nôn mửa tiêu chảy cả ngày.
 
Bố viện cớ bận  ,  chăm sóc .
 
Ông nghĩ chỉ là bệnh vặt,  đưa   viện, chỉ cho một viên thuốc hạ sốt.
 
 sờ tay  thấy nóng hổi, mặt đỏ bừng, mồ hôi vã  đầy trán.
 
  còn cách nào, đành gọi cho bà.
 
Bà bắt xe khách trong đêm đến nhà .
 
Vừa thấy , bà rơi nước mắt vì xót:
 
“Sao  sốt nặng thế !”
 
Bà chườm mát cho , thức cả đêm chăm sóc.
 
Đợi  tỉnh , bà mới thở phào.
 
Rồi âm thầm rời  mà chẳng  một lời.
 
Mỗi ngày,  đều dán mắt  camera ở nhà cũ.
 
Thấy bà  còn dậy sớm nấu ăn cho cả nhà nữa.
 
Bà ngủ đủ mới dậy, chỉ nấu phần của .
 
Ăn xong thì rửa bát,  lên giường nghịch chiếc điện thoại mới  mua.
 
Ông thấy nồi cơm trống trơn, mặt đen như than.
 
 ông vẫn  chịu nhún nhường.
 
Ông cố tình ném xoong nồi chén bát xuống đất, gây  tiếng vang lớn.
 
Muốn gây chú ý với bà.
 
   vô ích.
 
Bà thường  chuyện với  qua camera:
 
“Thanh Thanh, đừng lo cho bà.”
 
“Bà  đói, ngủ cũng yên.”
 
“Đợi ông con đồng ý ly hôn, bà sẽ đến tìm con.”
 
Ông nội trốn ở góc tường  những lời , sắc mặt  đổi liên tục.
 
Ông bắt đầu dùng bạo lực lạnh.
 
Bà nhắc đến ly hôn, ông giả vờ   thấy, lưng tay bỏ .
 
Bà ngủ phòng khách, ông đuổi bà :
 
“Cút! Đây là nhà tao! Sổ đỏ   tên mày!”
 
 thấy bóng dáng cô đơn của bà, chỉ  xông  mà xé nát ông .
 
Bà chỉ  ông nhàn nhạt,  quăng chăn xuống đất.
 
Bà cầm theo  bộ tiền tiết kiệm.
 
Tranh thủ ánh trăng, đóng sập cửa bỏ .
 
Tiếng cửa sắt vang dội.
 
Ông ngẩn   đó.
 
Hồi thần , ông lững thững  cửa, lén  theo bóng lưng của bà.
 
 bà   dứt khoát.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-noi-phai-long-nam-than-tuong-muon-ly-hon-voi-ong-noi/6.html.]
Ông nội một   trong căn nhà lạnh lẽo suốt đêm  chợp mắt.
 
Đến sáng, bà vẫn   về.
 
Lúc đó,   đón  bà.
 
Sau khi  chuyện,  thuê cho bà một căn phòng nhỏ.
 
Cả bố  cũng   .
 
Hai ngày , ông nội  chịu nổi nữa.
 
Ông gọi cho chúng :
 
“Bà già  đến chỗ mày ?”
 
Mẹ giả vờ: “Bà  du lịch .”
 
Ông lập tức chửi ầm lên:
 
“Đi du lịch  tốn tiền ? Chẳng  cũng tiêu tiền con cái ?”
 
Mẹ im lặng hồi lâu mới đáp:
 
“Bà  tiền riêng.”
 
Đầu dây bên  lặng  vài giây,  ông dập máy cái rầm.
 
Ở thành phố, bà nội quen  vài  bạn già.
 
Mỗi ngày cùng   quảng trường khiêu vũ.
 
Tâm trạng của bà trở nên cởi mở, hoạt bát hơn hẳn.
 
Rồi một hôm, chúng  nhận  tin—ông nội  bệnh, cần  thủ tục bảo hiểm để thanh toán chi phí phẫu thuật.
 
 giấy tờ tài sản chung   trong tay bà.
 
Bà  chút do dự.
 
 nhận  bà    về,   đối mặt với ông.
 
 vỗ vai bà, dịu dàng :
 
“Bà đưa giấy tờ cho con, con sẽ giao  cho ba.”
 
Lúc  bà mới thở phào nhẹ nhõm.
 
 giấy tờ còn  kịp đưa cho , ba  xông .
 
Chẳng ai  ông tìm  chỗ  bằng cách nào.
 
Ba  mặt trắng bệch, trán đẫm mồ hôi:
 
“Mẹ, đừng trốn nữa.”
 
Bà khẽ rũ vai xuống.
 
 lập tức chắn  mặt bà: “Bà     , giấy tờ con mang về  .”
 
Ba cắn môi  lâu, cuối cùng mới :
 
“Chẳng    ly hôn ? Ba đồng ý , ông    chuyện.”
 
Mắt bà lập tức sáng lên.
 
Dù trong lòng   nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định tin một .
 
Nếu  thể ly hôn trong hòa bình thì quá .
 
Về đến nhà.
 
Sắc mặt ông nội hồng hào, tinh thần sung mãn, chẳng giống  bệnh chút nào.
 
Bà hiểu   lừa,  đầu tiên bà mắng chửi:
 
“Đồ già    hổ! Ông lòng  độc ác quá!”
 
Ông nội tuy ánh mắt u ám, nhưng   vẻ mềm mỏng.
 
Ông  bắt đầu khuyên nhủ:
 
“Bà cũng già , nếu bệnh thì ai chăm?”
 
“Đừng nhắc ly hôn nữa.”
 
“Bà  nhẫn nhịn mấy chục năm,  thể nhịn thêm chút ?”
 
Nước mắt rưng rưng trong mắt bà, bà gần như suy sụp:
 
“Không thể! Một giây cũng  thể nữa!”
 
Ba  vò đầu: “Mẹ, tin ba một  .”
 
Bà  ông với ánh mắt thất vọng:
 
“Con ,  nuôi con lớn thế , chẳng mong con hiếu thảo gì nhiều.”
 
“ con đến nghĩ cho  một chút cũng   .”
 
“Nếu   thế ,    sinh  con!”
 
Ba tái mặt, lắp bắp:
 
“Mẹ, con   ý đó…”
 
“Con chỉ  giữ gìn gia đình .”