Hôn nhân của bà chẳng  chút hạnh phúc nào.
 
Bà dùng đôi tay chai sạn lau ảnh, ánh mắt trân quý đến gần như rơi lệ.
 
Bà  từng chữ:
“Thanh Thanh … bà  ly hôn.”
 
 sững . Theo bản năng,   động viên bà.
 
  kịp mở lời, cửa   đập mạnh.
 
Ba bước , sắc mặt nặng nề:
 
“Con  cho phép!”
 
Bà hoang mang  ông.
 
Ba vuốt tóc, cau mày:
 
“Mẹ,  đừng  loạn nữa. Mẹ lớn tuổi , còn đòi ly hôn gì nữa?”
 
“Nói  chẳng  để    c.h.ế.t !”
 
Cổ họng  nghẹn .
Trong lòng chỉ  tuyệt vọng và bất lực.
 
Bà cố gắng giải thích:
 
“Các con giờ  lớn,  gia đình riêng ,  cần đến  nữa.”
 
Bà giơ tay lên,  dấu một con :
 
“Năm nay  cũng gần bảy mươi lăm . Còn sống  mấy năm nữa . Mẹ chỉ   sống một .”
 
Ba nhăn mặt đau khổ:
 
“Mẹ mà ly hôn , ai chăm sóc ?”
 
Bà khàn giọng:
 
“Mẹ  thể tự lo cho .”
 
Ba lắc đầu kiên quyết:
 
“Không thực tế chút nào!”
 
Vai bà chùng xuống, rõ ràng thất vọng thấy rõ.
 
  nhịn  lên tiếng:
 
“Ba ích kỷ quá  đó!”
 
Giọng  run rẩy:
 
“Sao ba  thể bắt bà ở  cái hố đau khổ ?”
 
Ba cứng họng, mặt trắng bệch:
 
“Con còn nhỏ,  gì mà ?”
 
Ông  sang khuyên bà:
 
“Chút nữa con sẽ để ba xin  .
Vợ chồng với , chuyện gì chẳng giải quyết ?”
 
Bà siết chặt tấm ảnh,    :
 
“Con …  thật sự chịu đủ .”
 
Tim  nhói lên từng cơn.
 
Sự đè nén suốt mấy chục năm qua khiến bà trở nên cam chịu, luôn hy sinh, nhẫn nhịn.
 
Những kẻ như ông — bám riết lấy bà như loài ký sinh hút m.á.u —  bao giờ  điểm dừng.
 
Ba mím môi, chống nạnh  qua   trong phòng.
 
Lúc ,  bước , hít sâu một :
 
“Để   ngoài mở mang tầm mắt .
Rồi về  tính tiếp.”
 
Ba định phản đối, nhưng   kéo ông  khỏi phòng.
 
 quyết định đưa bà đến Chiết Giang để tìm nam thần tượng mạng .
 
Bà vác cái bao lên lưng, gật đầu thật mạnh.
 
“Bà  .”
 
Lúc đó lòng  cảm thấy  an ủi hiếm hoi.
 
Chúng  cầm theo giấy tờ,  mở cửa  thì ông   chặn ngay lối.
 
Ông trừng mắt  bà: “Đi  đó?”
 
  thèm để ý, kéo tay bà bước  ngoài.
 
Ông đột nhiên nổi giận, vung tay đập thẳng  đầu .
 
“Đồ súc sinh! Mày là thứ gì thế hả?!”
 
 ôm đầu đau đớn, nhưng vẫn  đánh liên tục mấy cái.
 
Mẹ  ôm chặt lấy , giận dữ hét lên:
 
“Ông đánh con gái   gì?!”
 
Ông trừng mắt, thịt  mặt giật lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-noi-phai-long-nam-than-tuong-muon-ly-hon-voi-ong-noi/3.html.]
 
“Chính nó mua cái điện thoại,  hư  mày đấy!”
 
“Biết thế , hồi đó tao đập cho c.h.ế.t quách!”
 
Mẹ  tức đến mức thở   , đẩy mạnh vai ông:
 
“Nói năng cho cẩn thận!”
 
Ba  ôm trán, kéo chúng  : “Về nhà!”
 
  chịu, nhất quyết kéo bà  cùng.
 
Một đám họ hàng chắn  mặt .
 
Bà bật  nức nở, khẩn cầu  ngừng: “Cho   !   !”
 
Cô họ ôm chặt lấy bà.
 
“Bà , cái  nổi tiếng  trẻ hơn bà bao nhiêu, thôi đừng  mơ mộng nữa!”
 
Ba cưỡng ép nhốt   xe,   thấy bóng dáng bà dần mờ .
 
Ông đạp ga, xe chạy thẳng về nhà.
 
 đập cửa xe: “Thả con xuống!”
 
“Bà   cùng con!”
 
 tuyệt vọng bật : “Bà   với con mà!”
 
Mẹ  cầm  nước mắt, ba vẫn   một lời.
 
“Mẹ ,  đưa bà về nhà …”
 
Ba bực bội bấm còi inh ỏi, gào lên:
 
“Im ngay! Đừng  gây chuyện nữa!”
 
Không khí căng như dây đàn.
 
Ngực  nặng trĩu đến mức khó thở,  mắt mờ mịt.
 
Mẹ lén nhéo tay .
 
Về tới nhà,  lập tức khóa trái cửa phòng.
 
Mẹ chuyển khoản cho  một  tiền lớn, dặn dò:
 
“Lén  , nhớ giữ an .”
 
 cố ép  bình tĩnh .
 
Cầm theo giấy tờ cần thiết, len lén rời khỏi nhà.
 
 bắt taxi đến vùng quê, khi đến nơi thì  là nửa đêm.
 
Bốn bề vắng lặng, ngay cả tài xế cũng rợn .
 
 lấy chìa khóa dự phòng, nhẹ nhàng mở cửa.
 
Ngẩng đầu lên, trong phòng khách  một bóng  đang .
 
 hít mạnh một , sống lưng lạnh buốt.
 
Dưới ánh trăng mờ nhạt,  nhận  đó là bà.
 
Bà lảo đảo bước tới, hạ giọng:
 
“Thanh Thanh, bà  con sẽ   mà…”
 
 sụt sịt, nắm tay bà, kéo bà bước  khỏi cánh cửa .
 
“Bà ơi,  trốn  nhé.”
 
Bà mỉm  gượng gạo, chậm rãi gật đầu.
 
Chúng  bắt đầu hành trình bằng xe khách,  chuyển sang xe buýt.
 
Cuối cùng đến  trạm tàu nội thành.
 
Trên tàu, bà liên tục   ngoài, tò mò với từng khoảnh khắc phong cảnh lướt qua.
 
Bà  khép nép, chỉ dám  nửa mông.
 
 nhắc: “Ghế   giặt mà, bà cứ dựa  thoải mái.”
 
Lúc đó bà mới dám tựa lưng.
 
 ngủ  , lúc tỉnh , bà vẫn  rời mắt khỏi khung cửa.
 
Như một đứa trẻ  đầu bước  thế giới.
 
Điện thoại rung  ngừng.
 
Tin nhắn của ba gần như nhấn chìm :
 
“Con đưa bà   ?”
 
“Tự  về,  thì tao báo công an.”
 
 liếc sơ qua,  đó xóa sạch, tắt nguồn máy.
 
Bà hiếm khi  thang máy.
 
Vì sợ cảm giác mất trọng lực, bà   vững,  vịn tay  lan can.
 
Sợ   mất mặt, bà cố nép  một góc,  ngượng với .