Vừa về tới sân, Giang Ninh liền lấy một con cá trắm cỏ từ thùng nước , đập choáng  quẳng lên thớt. Hai con còn  vẫn bơi tung tăng trong thùng.
Cái hồ xi măng  mới khô,  bơm nước  . Thẩm Mặc  đợi  huấn luyện xong sẽ về .
Giang Ninh  đồng hồ, thấy cũng gần đến giờ ăn, liền bắt tay  cá — đánh vảy, mổ bụng, lấy nội tạng, động tác nhanh gọn dứt khoát.
Chí Kỳ  ngây   cô  tay xử lý cá,  nhớ đến cảnh Giang Ninh dùng roi tre đánh  m.ô.n.g Vương Tiểu Thiên, bất giác rùng .
Nếu     sai mà  chị Giang đánh thì…
Cậu tình nguyện để chị Giang đánh.
“Chí Kỳ.”
Đợi mãi  thấy trả lời, Giang Ninh gọi thêm một tiếng: “Chí Kỳ?”
“Á,   ạ?” – Hạ Chí Kỳ giật   hồn.
Giang Ninh khẽ hất cằm về phía bếp, đôi mắt lấp lánh:
“Nhóm lửa , hôm nay ăn cá trắm nấu cay nhé.”
“Vâng ạ.” – Cậu lập tức ôm củi  nhóm lửa,  chút chần chừ.
Chuẩn  xong xuôi, cô bắt đầu đun dầu. Giang Ninh  hề tiếc tay,  đổ dầu cải còn thêm nửa muỗng mỡ heo cho thơm.
Chảo nóng, cô cho ớt khô, hoa tiêu, hành gừng tỏi  phi thơm,  thêm tương đậu, xào  màu đỏ  mắt. Sau đó đổ rượu, thêm nước, nêm mì chính, muối và gia vị khác.
Khi nước sôi, cô thả cá  nấu,  đó cho thêm ít rau  kèm.
Giang Ninh nấu  keo kiệt gì cả, dầu nhiều, gia vị cũng đậm đà, mùi hương ngào ngạt lan tỏa.
Hạ Chí Kỳ  chằm chằm  nồi, nuốt nước miếng liên tục.
Chị Giang nấu ăn thơm thật! Không giống như bác Vương và bà Vương — thịt thì thái mỏng dính, rau xào mà cũng  tiết kiệm dầu, lấy chút mỡ thịt ép  cho  mùi.
Giang Ninh lấy mấy cái bánh bao hấp từ sáng  hấp . Bánh nóng lên, cô đưa cho Chí Kỳ một cái.
Thấy   đón lấy, cô nhét thẳng  tay :
“Nhìn em thèm kìa, ăn tạm bánh bao  . Chú Thẩm còn lâu mới về mà.”
Đưa bánh xong, cô  chăm chú  nồi cá. Khi nấu chín, cô múc  dĩa, rắc thêm hoa tiêu xay, tỏi băm, hành lá lên . Sau đó đun nóng ít dầu với ớt để dậy mùi  chan lên  mặt cá.
Mùi thơm cay nồng xộc lên khiến chính cô cũng thấy thèm.
Ngửi mùi cá cay, cô  nghĩ luôn sẽ  gì với con cá còn  — đợi  thời gian muối ít dưa cải chua,   món cá nấu dưa chua.
Làm xong nồi cá là coi như xong bữa. Giang Ninh tranh thủ dọn dẹp bếp núc.
Chí Kỳ ngẩng đầu thấy , nuốt nốt miếng bánh bao  xắn tay áo  đến:
“Chị Giang, để em rửa đống  cho.”
Cậu chen luôn  chỗ cô, mà cái bếp    đúng tầm với .
Giang Ninh  nhịn   —  đứa nhỏ  cũng giống Thẩm Mặc thế, cứ sợ cô   việc nặng bẩn .
Thẩm Mặc  bước  cửa  ngửi thấy mùi thơm cay lan khắp sân,   bếp thấy một lớn một nhỏ đang ở trong.
Chí Kỳ đang rửa chén, Giang Ninh  bên cạnh , miệng mỉm  hài lòng.
Rửa xong, cô còn dùng tay trắng trẻo bóc viên kẹo đút cho Chí Kỳ ăn.
Tên nhóc đó   tay , mà cũng cần chị Giang bóc kẹo cho?
Hơn nữa, lúc   dọn bếp,  Giang Ninh   bên cạnh như giờ?
Thẩm Mặc liếc  cổng,  thản nhiên vứt vỏ kẹo  bếp:
“Anh về . Cơm nấu xong ? Rửa tay  ăn nào.”
Vừa  cổng là   thấy mùi cay nồng quyện khắp sân. Anh xoa bụng — thật sự là đói … nhưng mà…   giỏi ăn cay.
Giang Ninh múc ba bát cơm, cùng Chí Kỳ bưng  phòng khách.
Thẩm Mặc rửa tay xong cũng bước .  lúc thấy Giang Ninh bưng một bát trứng hấp .
Rồi cô đặt bát trứng  mặt Chí Kỳ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-nam-ket-hon-khong-ve-nha-quan-hon-cung-phai-ly-hon/25-toi-da-day-do-no-mot-tran-nen-than.html.]
“Chí Kỳ, cái  chị hấp riêng cho em đấy,  gầy quá,  bồi bổ thêm.”
Trứng hấp hết , Thẩm Mặc đành ăn món cá cay.
Tài nấu ăn của Giang Ninh thật sự  đùa . Nguyên liệu gì  tay cô cũng ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh.
Cá   sạch sẽ, gần như  còn xương dăm, mùi tanh  vị cay át sạch, ăn   thấy khó chịu chút nào.
Thẩm Mặc ăn ít,   chan cơm trắng. Một miếng cá cay  ăn tới hai thìa cơm mới chịu .
Chí Kỳ thì ngược , ăn cay vô tư. Một miếng  một miếng, cay đến lè lưỡi mà vẫn  ngừng đũa.
Thấy  nhóc cay đến đỏ hết miệng, Giang Ninh nhắc:
“Chí Kỳ, ăn ít thôi, cay quá đấy.”
“Thằng bé  yếu ớt  .” – Thẩm Mặc đột nhiên .
Giang Ninh lúc  mới  sang , gắp cho  một đũa thức ăn:
“Trẻ con  dày yếu hơn  lớn,   thể ăn nhiều chút.”
Cô thích   khác ăn cơm, nhất là ăn món cô nấu, càng  càng  cảm giác thành tựu.
Thẩm Mặc  chằm chằm  miếng thức ăn trong bát.
Lần đầu tiên… Giang Ninh gắp thức ăn cho .
Thấy trong bát  nguyên cả trái ớt,  cắn răng,  ăn cơm  cố nuốt luôn cả ớt lẫn cá.
Giang Ninh chỉ thích ăn cay, nhưng   ăn nguyên trái ớt. Thấy Thẩm Mặc mặt  đổi sắc mà ăn luôn cả ớt, cô ngạc nhiên:
“Thì   ăn cay giỏi  ? Vậy   em sẽ cho thêm ớt nữa nhé.”
Thực  món cá hôm nay chỉ gọi là cay nhẹ thôi,   quen ăn cay cũng ăn  vài miếng.
 một trái ớt nguyên vị còn cay gấp mấy  nồi canh, Thẩm Mặc ăn  tức là thật sự chịu  cay.
Giang Ninh ăn no , chống cằm  hai  đàn ông trong nhà ăn cơm.
Chí Kỳ thì môi đỏ ửng vì cay.
Thẩm Mặc thì mồ hôi đầy trán.
Ăn cay là  thể luyện , tăng dần độ cay từng chút thì sẽ quen thôi.
Cô rút   bài học đó  khi tự  ăn liền hai mươi bữa lẩu trong một tháng.
Nghĩ , Giang Ninh  gắp thêm cho Thẩm Mặc,  là cá và ớt.
“Có chuyện gì xảy  hôm nay ?” Ăn xong bữa cơm, Thẩm Mặc tìm một đề tài mở lời.
Giang Ninh nhướng mày,  gắp miếng cá cuối cùng trong bát  :
“Có ai  gì với  ?”
Thẩm Mặc nhớ  những gì bà cụ nhà họ Vương , sắc mặt  sa sầm:
“Ừ,  đường về gặp bà Vương. Bà   vài chuyện.”
Giang Ninh nhíu mày:
“Là chuyện em đánh cháu bà  hả? Có ảnh hưởng gì tới  ?”
Việc Thẩm Mặc tự nhiên nhắc tới chuyện , nếu là  khác chắc sẽ tưởng  đang hỏi tội cô.
Dù gì thì nhà họ Vương cũng   cấp  của Thẩm Mặc.
 Giang Ninh thì tin là    kiểu  đó.
Thẩm Mặc cầm ly sứ uống một ngụm lớn,  xong thì ngạc nhiên:
Cáo
“Em đánh cháu bà ?”
Giang Ninh nhếch môi , trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:
“Thì em  dạy dỗ nó một trận nên  mà.”
Nhìn ánh mắt cô rực rỡ như thế, Thẩm Mặc cũng  nhịn   theo.