suýt nữa đ.â.m  gốc cây.
 
 bảo   mau  khám thần kinh.
 
Ước mơ và ảo tưởng điên rồ là hai chuyện khác .
 
Căn hộ hai phòng một khách, sinh con ở ?
 
Sinh xong định để ông bà lập tức " luôn" để nhường chỗ cho cháu ?
Hay định treo ông bà lên tường?
 
Anh  bảo   chuyện khó  quá.
 
  tức đến mức run cả .
 
Nhà mấy   chuyện khó coi, còn đòi    năng nhẹ nhàng?
 
  rõ: giờ   là chuyện nhà   coi trọng   .
Là   thèm coi trọng nhà  nữa.
 
Lưu Quân vẫn cãi:
 
“Đây  là nhượng bộ lớn nhất của bố   . Ai bảo em là gái quê!”
 
Từng câu từng chữ đều đang trách    điều.
 
 thật sự  hiểu nổi.
 
Một gia đình mà đến chó cũng  thèm gả ,  gì để tự hào?
 
Tự tin là .
Tự tin mù quáng, chỉ khiến   phát ngán.
 
“Ngay cả dân quê còn chê bai nhà các , thì đúng là nên xem   thảm đến mức nào .”
 
 chuyển video đó  nhóm gia đình,  đó chặn thẳng WeChat của  .
 
Em họ:
 
“Cũng may nhà nó chỉ là hộ khẩu thành phố bình thường, chứ mà hộ khẩu Bắc Kinh  Thượng Hải chắc nó bay lên trời luôn .”
 
Bố :
 
“Nếu nó mà dồn tâm trí  công việc như , thì cũng chẳng đến nỗi  mấy năm trời mà mỗi tháng vẫn chỉ kiếm  hơn 5.000 tệ.”
 
Chú  đề nghị: Dù  cũng là công ty nhà , thấy  hợp thì đuổi  là xong.
 
Bố  cũng : Nếu   vì yêu , nó   loại ngay từ vòng thực tập .
 
Mẹ  và thím  cố gắng an ủi .
 
 bảo: Không cần.
 
Yêu  ba tháng thôi mà,  gì .
Ếch ba chân khó tìm chứ đàn ông 8 múi thì đầy ngoài phố.
 
Hôm   .
 
Lưu Quân bắt đầu tung tin đồn trong công ty.
 
“Bên nhà cô  đòi 30.000 tệ tiền sính lễ.
 
Ba mươi nghìn đấy! Nguyên một khoản 30.000! Chẳng khác gì bán con gái!
 
Mà nhà cô  còn  em trai nữa chứ.
 
Rõ ràng là phù  ma (chị gái hy sinh vì em trai).
 
Thời buổi , ai còn sính lễ nữa?”
 
Các đồng nghiệp  mà mắt tròn mắt dẹt, còn  thì   nổi.
 
Nếu  vài chục vạn,  còn  tức đến thế.
Không thì 8 vạn 8 cũng !
 
Đằng nào cũng  bảo là "bán con gái",  mà  còn  đáng giá nổi 30.000 tệ?
 
  gì thua kém  khác?
 
Một đồng nghiệp tò mò hỏi:
 
“Hoan Hoan, lúc nào em  em trai ? Chị nhớ em là con một mà?”
 
 :
 
“Chắc    đến em họ .”
 
Nhà  là doanh nghiệp gia đình.
 
Bố và chú  cùng điều hành mảng xuất khẩu thời trang.
 
Em họ   khi  nghiệp    công ty, liền về quê thầu đất  vườn trái cây.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-dieu-kien-gai-que-muon-buoc-chan-vao-nha-ban-trai/3.html.]
Làm mấy năm cũng nên hình nên dạng.
 
Hai nhà  và chú luôn   thiết, nên lúc Lưu Quân hỏi    em gì ,  theo phản xạ  " một đứa em trai".
 
30.000 tệ , đến một tháng chi tiêu của em họ  cũng  đủ.
 
Đồng nghiệp lườm một cái:
 
“Không    chứ, mà bốc phét mà cũng dè dặt  thì… đúng là cả đời chỉ tới đó thôi.”
 
Nói  đấy.
Bữa trưa nay  bao.
 
Tan , xe điện của   ai đó đ.â.m thủng lốp.
 
 nghi ngờ là Lưu Quân, nhưng   bằng chứng.
 
Mà  cũng chẳng  bằng chứng nào chứng minh   là .
 
Nên… chắc chắn là  .
 
 gọi điện cho em họ.
 
“Cái tên khốn nạn  đ.â.m thủng lốp xe chị . Em lái xe tải nhỏ đến đón chị , tiện thể mang xe điện  đầu làng nhờ ông Mã vá lốp, mai chị còn   .”
 
Vừa cúp máy…
 
Chiếc xe van cũ kỹ của Lưu Quân  đỗ ngay bên cạnh .
 
“Bảo bối , để  đưa em về nhé!”
 
 bảo  cút xa .
 
Hắn   nũng:
 
“Bảo bối,  thật lòng yêu em mà. Vì em,   vất vả lắm mới thuyết phục  bố .
 
Sao em   hiểu chuyện thế?
 
Dù  thì… sớm muộn gì cũng  sinh con thôi…”
 
 cởi giày, đập thẳng  mặt .
 
  bực sẵn,  còn   chọc điên lên.
 
Thật sự phát cáu!
 
Nếu  sợ bẩn tay,   tát  từ lâu . Ghê tởm thật sự.
 
“Anh nghĩ  dễ thương lắm ?
 
Buồn nôn c.h.ế.t  , trưa nay ăn thịt nướng giờ  ói  hết .”
 
Lưu Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y , vứt chiếc giày của   giữa đường.
 
 càng tức hơn nữa.
 
Suýt thì nổ tung đầu.
 
Khi  định dùng mũ bảo hiểm đập thẳng  đầu , thì một bàn tay chặn .
 
“Không đáng ! Hắn  xứng!”
 
Giọng nam trầm thấp,  quen thuộc.
 
“Ngoan, đừng để ý đến loại  như , hạ thấp bản  em đấy.”
 
Em họ  – mặt dày như trời, còn xoa đầu  một cái.
 
“Tưởng Hoan, con đàn bà đê tiện! Giờ   hiểu vì  em cứ đòi chia tay.
 
Hóa  ngoài  em  đàn ông khác.
 
Nhìn   ăn mặc bảnh bao , rõ ràng là… chỉ chơi bời với em!”
 
Nghe đến đó, em họ    nhiều, lập tức cởi giày da, tát liên tục  mặt Lưu Quân, tát đến mức    nên lời.
 
“Giày của em  đủ lực,  dùng giày da của  mới  gì.”
 
Nó chỉ tay  chiếc Rolls-Royce đỗ bên đường:
 
“Lên xe  chị.”
 
 ngơ ngác  nó.
 
Nó thì   bằng ánh mắt cưng chiều:
 
“Chỉ là xe điện thôi mà, bỏ cũng chẳng .”
 
 càng thêm mờ mịt.
 
Ủa, bao giờ nó mua Rolls-Royce mà   ?
 
Hơn nữa, cái xe đó chở  mấy thùng trái cây thôi ?