Trời tối, bọn trẻ trong phòng nhóm lên một đống lửa, ánh lửa lay động soi sáng cả căn nhà.
Trên bàn bày một chậu khoai lang và một đĩa rau diếp cá.
Hai đứa trẻ đang cầm mỗi đứa một củ khoai lang để ăn.
“Nương……”
“Nương, về.”
Hai đứa trẻ đồng thời buông khoai lang xuống, chạy tới, Nam Nhi ôm lấy eo Chu Kiều Kiều, đôi mắt to tròn đều là sự ngây thơ, “Nương, con còn tưởng rằng cũng giống như hai Vương nãi nãi, ban đêm trở về.”
Miên Miên mỉm mặt Chu Kiều Kiều, trong mắt rõ ràng sự hưng phấn, nhưng đoan trang quy củ.
“Nương, vất vả .”
Chu Kiều Kiều xoa đầu Nam Nhi, khoác lên vai Miên Miên, “Đi, nhà thôi.”
Miên Miên nhận lấy chiếc gùi của Chu Kiều Kiều, đặt ở phía cửa, lúc mới kinh ngạc phát hiện Chu Kiều Kiều đang ôm một con ch.ó nhỏ trong ngực, “Oa, nương, đây là ch.ó con từ ?”
Sau khi xuống, hai đứa trẻ đều vây quanh Chu Kiều Kiều con sói con.
Chu Kiều Kiều đặt con sói con lên ghế.
“Nhặt thôi, đừng để ý đến nó, chúng ăn cơm .”
Lũ trẻ ăn cơm, ánh mắt vẫn ngừng rơi con sói con.
Rõ ràng là cực kỳ yêu thích.
Tuyền Lê
Sau khi ăn cơm, Chu Kiều Kiều giã nát một bát khoai lang đút cho con sói con ăn.
Chu Kiều Kiều cho rằng nó sẽ ăn, nhưng lẽ vì quá đói, nó ăn ngon lành.
“Nương, chúng sẽ nuôi con ch.ó ?”
“Tạm thời nuôi nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-78.html.]
Con sói con còn mở mắt, chắc còn nửa tháng tuổi, nàng từng , những con sói con con huấn luyện từ nhỏ cũng thể sức mạnh giống như chó.
Có lẽ…… Thật sự thể thử bồi dưỡng nó, để nó theo Thâm Sơn cũng sẽ thuận tiện hơn.
Đêm khuya, Chu Kiều Kiều cho con sói con ăn xong thì cùng bọn trẻ tắm ngủ.
Ngày thứ hai, nàng cho sói con một cái ‘ổ chó’ giản dị, Miên Miên đặt tên cho nó là Thuận Thuận, ý là để Chu Kiều Kiều săn đều thể thuận thuận lợi lợi, thương nữa.
Chu Kiều Kiều cảm động hôn lên trán Miên Miên một cái.
“Nương sẽ cẩn thận hơn.”
“Nương, con và phụ trách trồng rau, phụ trách săn nuôi gia đình, nhà chúng nhất định sẽ càng ngày càng .”
“Ừm, sẽ thôi, bất quá, hiện tại một chuyện quan trọng hơn cần con và Nam Nhi .”
“Chuyện gì ạ?”
Chu Kiều Kiều trịnh trọng, nghiêm túc kéo Miên Miên và Nam Nhi xuống cùng trong sân, “Con và Nam Nhi đều sáu tuổi , cũng đến lúc nên sách chữ.”
Nàng nhớ kỹ, Trương Hi từ ba tuổi chữ, năm tuổi bắt đầu học thuộc lòng.
Mà hai nữ nhi của nàng đều sáu tuổi, vẫn từng học thuộc lòng chữ.
Là một hiện đại, nàng quá rõ ràng tác dụng của câu ‘tri thức cải biến vận mệnh’.
Đáy mắt Miên Miên lập tức lóe sáng, chút thể tin Chu Kiều Kiều, “Đọc sách? Nương…… Chúng …… Chúng nữ hài tử ? Sao cũng sách?”
Nàng từ nhỏ giáo d.ụ.c rằng nữ tử tài mới là đức, nữ tử xứng sách, thế nhưng nương nàng bây giờ để nàng sách……
Nàng thật sự thể sách ?
Giống như ca ca, quang minh chính đại sách.
Trước đó, nàng chỉ thể ca ca học thuộc lòng, ca ca chữ, nàng cầu ca ca dạy nàng, ca ca với nàng là nàng đang mơ giữa ban ngày, là lòng tham đáy.
Chu Kiều Kiều xoa đầu nàng, “Nữ hài tử đương nhiên cũng thể sách, chỉ là hiện tại trường nữ học, nương nhiều tiền như để mời sư phó cho các con, chỉ thể mua sách cho các con tự học, tự , sẽ tương đối vất vả, các con ?”
Miên Miên trong mắt trào lên nước mắt, kiên định gật đầu, “Đương nhiên thể, chỉ cần thể sách chữ là .”